Chương 33: Luyện thể cao hoàn mĩ.

Cổ Vu

Chương 33: Luyện thể cao hoàn mĩ.

Cha hắn chợt tiến lại gần lò thuốc, một tay chống nạng, tay còn lại đưa ra thò vào giữa đám lửa vỗ xuống một chưởng. Từ bàn tay ông truyền ra một đạo ánh sáng màu vàng nhè nhẹ.

Lạc Vũ giật mình há hốc, nhiệt độ lửa ở xung quanh lò không biết đã lên tới bao nhiêu, vậy mà cánh tay của cha hắn hoàn hảo không có chút dấu vết nào. Một chưởng xảo diệu vỗ xuống thân của lò thuốc, làm nó rời khỏi mặt đất, bắt đầu xoay tròn.

"Bộp... bộp... bộp..."

Ba chưởng liên tiếp vỗ ra, lò thuốc xoay tròn càng lúc càng nhanh, cánh tay của cha hắn cũng tăng tốc độ. Đến cuối cùng cả hai thứ đều biến thành hai cái bóng đen không thể nhìn rõ.

"Lực ly tâm của lò càng lớn, tốc độ càng nhanh thì dược hiệu được chiết xuất ra càng nhiều, thành phẩm sẽ càng tốt. Hơn nữa dược liệu sẽ được nấu đều hơn."

Cha hắn khẽ nói.

Lò thuốc xoay tít trên không trung, bao phủ xung quanh là lửa đỏ. Dần dà ngọn lửa như bị nó cuốn theo, tạo thành một mảng dài ánh đỏ như dải lụa quay xung quanh lò. Càng nhìn càng có cảm giác quái dị, hoành tráng. Cha hắn lúc này mới gật đầu có chút hài lòng, cánh tay cũng thu lại, lùi về phía sau vài bước, trong ánh mắt có chút chờ mong.

Nửa canh giờ, cả hắn và cha đều không động đậy, bốn con mắt không nhìn đăm đăm vào ngọn lửa kia.

"Là lúc này, chuẩn bị..."

Cha hắn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng. Thanh âm của ông có chút ngưng trọng.

Lạc Vũ hai mắt dán chặt vào lò thuốc, hai tay nắm chặt, súc thế chuẩn bị.

"Động...!"

Cha hắn quát lên một tiếng. Lạc Vũ vội vã huy động hai tay. Chỉ thấy cánh tay hắn xuyên qua ngọn lửa, nắm lấy hai bên quai lò, nhanh chóng kéo nó ra, thả xuống thùng nước bên cạnh.

"Xèo... xèo..."

Từng mảng nước bốc hơi ngùn ngụt, tạo nên tiếng xì xèo. Nước trong thùng chỉ trong nháy mắt đã bốc hơi một phần ba.

Cha hắn chống nạng đi lại gần, hai mắt không dời khỏi lò thuốc. Ánh mắt ông lóe lên tia sáng.

Đợi khoảng mấy phút, nhiệt độ của lò thuốc đã giảm xuống rất nhiều, ông mới gật đầu ra hiệu cho Lạc Vũ.

Lạc Vũ kéo lò thuốc ra khỏi thùng nước, đặt nó xuống đất, bàn tay trái vuốt xung quanh miệng lò, tay phải cầm lấy Nanh Độc toan cậy ra lớp bùn khô dùng để phong lò.

"Chờ đã! Nếu bây giờ con mở ra, Thể Cao ở dạng lỏng tiếp xúc với không khí bên ngoài sẽ bị cô đọng ngay."

Tiếng cha hắn vang lên làm động tác của Lạc Vũ ngưng lại, hắn đưa ánh mắt có chút khó hiểu nhìn qua.

"Luyện cao chia làm ba giai đoạn. Giai đoạn đầu lấy nước, giai đoạn hai cô đọng, mà giai đoạn cuối này..."

Cha hắn nói đến đây liền dừng lại, ánh mắt hướng về phía Lạc Vũ giống như đang dặn hắn phải ghi nhớ.

"Để luyện ra Thể Cao hoàn mĩ, một bước cuối cùng này rất là quan trọng. Chính là vào giây phút cao được cô lại, trước khi khai lò cần phải làm dược hương còn tồn đọng trong lò toàn bộ dung nhập vào cao, có như vậy mới không lãng phí, cũng như tăng lên tác dụng của Thể Cao này thêm một phẩm mới."

Lạc Vũ im lặng lắng tai nghe, thầm ghi nhớ những điều này trong lòng.

"Thủ pháp này là ta tự nghĩ ra, cũng chưa từng truyền cho ai. Con hãy quan sát thật kĩ."

Cha hắn tiến lại gần lò thuốc, Bàn tay vỗ xuống nắp lò một cách nhẹ nhàng, một vỗ, hai vỗ, ba vỗ... liên tục mười tám vỗ đánh xuống. Bàn tay ông như thực như ảo, dùng một thủ pháp cực kì tự nhiên như nước chảy mây bay, vỗ xuống lò thuốc từ các hướng khác nhau. Lạc Vũ có cảm giác mười tám cái vỗ này như vô lực, lại thực là đẹp đẽ làm ánh mắt hắn không thể dứt ra. Sau vỗ thứ mười tám...

"Mười tám cái vỗ này nhìn bề ngoài thì bình thường, nhưng thật ra ẩn chưa mười tám lần lực chấn động chồng lên nhau. Lực này truyền vào trong bình, tác động lên Thể Cao còn chưa cô đọng, mượn lực chấn động tạo thành vòng xoáy. Vòng xoáy này như gió mây cuốn theo toàn bộ dược hiệu trong lò, quyện lại với nhau, hoàn toàn dung nhập. Ta gọi thủ pháp này là Phong Vân Thập Bát Phách. Con có thể mở lò được rồi."

Mười tám cái vỗ bay lượn như mây, làm Lạc Vũ vẫn còn đang ngây ngẩn đắm chìm trong đó cho đến khi nghe giọng cha hắn mới giật mình tỉnh lại. Hắn đưa tay mở nắp lò, hai mắt có chút háo hức nhìn vào trong. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã làm người ta kinh ngạc.

Chỉ thấy một dòng chất lỏng ở trong lò đang xoáy theo vòng, nối tiếp chạy xung quanh thành bình, tạo nên một khu vực trống ở giữa lò, nhìn qua có phần giống như lốc xoáy.

Nắp lò thuốc vừa được mở, chất lỏng kia cũng theo thời gian mà dần dần cô đọng, tốc độ cũng chậm lại, đến cuối cùng hóa thành một thứ màu vàng tươi đặc sệt, tỏa ra mùi thơm nghi ngút.

"Luyện Thể Cao Hoàn Mỹ... Tốt!"

Cha hắn cất tiếng cười dài, giống như tìm lại được niềm vui năm nào.

"Nhanh ngồi xuống, Luyện Thể Cao dùng tốt nhất lúc vừa nấu xong."

Lạc Vũ vội vã ngồi xếp bằng xuống đất, hai mắt ánh lên vẻ chờ mong. Từ lúc hắn có Vu Kinh đã có thể bắt đầu tu luyện, có điều tư chất của hắn có vẻ quá bình thường, tiến triển trên con đường luyện thể cực kì chậm. Người ta nói muốn xây lầu cao phải có nền móng vững chắc. Dù ngươi có một con ngựa tốt, nhưng nếu không có đủ thể lực và kĩ thuật để điều khiển ngựa thì cũng vô ích. Vu Kinh giống như con ngựa tốt, tâm pháp giống như cách điều khiển, còn một thân thể mạnh mẽ chính là sức mạnh, là thứ tạo nên nền móng vững chắc đó. Theo cha hắn nói thì sau khi dùng xong, Thể Cao sẽ tăng cường gân cốt, nhục thể và kinh mạch của hắn,, nhờ đó mà cơ thể hắn sẽ trở nên rắn chắc, khí lực cũng sẽ mạnh mẽ hơn. Con đường luyện thể sẽ dễ dàng hơn một chút.

"Cao còn nóng, uống vào sẽ đau đớn khó chịu, nhưng nếu để nguội công dụng sẽ giảm đi một phần, điều này không có nhiều người biết, mà những người biết cũng không có mấy người dám thử, dù sao nội tạng trong cơ thể cực kì mềm yếu, uống vào một bát cao nóng này giống như uống nước sôi. Con có dám uống không?"

Cha hắn đổ một nửa Thể Cao ra chiếc bát lớn, hòa thêm một phần nước Cam Thảo, đưa mắt nhìn Lạc Vũ rồi cất tiếng hỏi.

Ánh mắt Lạc Vũ nhìn thẳng vào cha hắn, hiện lên vẻ kiên quyết.. Hai người mắt đối mắt, hắn nghiêm túc nói ra bốn chữ.

"Có gì không dám?"

"Được, con của Lý Nguyên ta phải như vậy! Phục cao!"

Cha hắn cười dài, đưa bát thuốc ra trước mặt Lạc Vũ.

Lạc Vũ đỡ lấy bát thuốc từ tay cha. Từ đây có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của Cam Thảo, trộn lẫn với mùi thơm của Luyện Thể Cao. Từ thân bát cũng truyền đến cảm giác nóng rực dễ làm người ta buông tay.

Hắn nhắm mắt đưa bát thuốc lên miệng, dốc cạn một hơi.

Thuốc chảy xuống họng giống như ngọn lửa thiêu đốt, chiếc bát trên tay Lạc Vũ cũng theo đó rơi xuống đất tạo nên tiếng vỡ choang. Hắn ngồi xếp bằng xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay bấu chặt vào nhau, nhanh chóng vận chuyển công pháp Sơn Thần Biến.

Hắn có thể cảm thấy Thể Cao kia như hóa thành một luồng lửa nóng, từ cổ chạy xuống ruột, sau đó lan sang kì kinh bách mạch, tạo thành một cảm giác bỏng rát lan truyền khắp cơ thể, râm ran như kiến bò. Nhiệt độ cơ thể Lạc Vũ càng ngày càng cao. Hắn cắn răng chịu đựng, điên cuồng hấp thu dược lực.

Cha hắn trầm ngâm một lúc, thấy Lạc Vũ vẫn còn có thể chịu được liền gật đầu, giống như đã quyết định gì đó. Ông phất tay về phía trước, một nửa chỗ cao trong lò liền theo đó bay ra, tạo thành một dòng nước trên không trung, theo đó dán chặt vào người Lạc Vũ, bằng một cách nào đó mà phân bố đều đặn bao phủ toàn bộ cơ thể hắn.

Điều này giống như đổ thêm dầu lửa. Chỉ thấy Lạc Vũ bỗng dưng hét lên một tiếng, làn da chợt trở nên ửng đỏ như thép nung. Toàn thân hắn lúc này trong ngoài đều có cảm giác thiêu đốt đau đớn đến cực độ, trên làn da thậm chí đã bắt đầu có khói bốc lên.