Chương 36: Rung động đầu đời.

Cổ Vu

Chương 36: Rung động đầu đời.

Bộ lạc Tản Viên hôm nay có vẻ nhộn nhịp hơn hẳn. Từ phía xa Lạc Vũ đã có thể thấy rất đông người đang đứng tụ tập ở khoảng trống giữa sân. Có đủ già trẻ lớn bé nhưng phần nhiều là thanh thiếu niên như hắn.

Lạc Vũ và Âu Hùng tiến đến cũng gây nên sự chú ý không nhỏ, có điều hầu hết ánh mắt đều bỏ qua Lạc Vũ mà tập trung vào Âu Hùng, cái này cũng là một điều hiển nhiên vì hầu hết mọi người ở đây vẫn đang cho rằng hắn khai văn thất bại, đã quyết định hắn chỉ có thể làm một người bình thường. Mà một người bình thường thì ở đâu cũng có thể thấy.

Âu Hùng lại khác, văn của hắn là sơn văn, thuộc nhóm văn tự nhiên, khỏi phải nói chính là thiên tài trong thiên tài rồi. Hơn nữa hắn tính cách tự nhiên phóng khoáng, trên người thậm chí có chút phong thái hoang dã phóng khoáng, rất dễ làm người quý mến, vì vậy bạn bè của hắn trong bộ lạc tương đối nhiều, đi đến đâu cũng thành tâm điểm chú ý.

Lạc Vũ chỉ cười nhẹ, nếu hắn quả thực đã tuyệt vọng thì nhất định sẽ bị thái độ phớt lờ khinh thị này chọc điên nhưng hiện nay bản thân đã có thể tu luyện được thì tại sao phải chấp nhặt với họ.

Hắn đưa mắt quan sát, thấy được tộc trưởng đang đứng đó nói chuyện với một nhóm người lạ, không phải tộc nhân bộ lạc Tản Viên. Đám người này toàn thân khoác da thú sang trọng, ánh mắt sắc bén có thần, lưng đeo vũ khí, khí thế trầm ổn, nhìn qua đã biết nhất định là cao thủ. Lạc Vũ thầm đoán họ chính là người từ Âu Việt bộ lạc tiến tới, có lẽ là người bảo vệ cho con gái của tộc trưởng.

Ánh mắt Lạc Vũ đảo qua một vòng, phát hiện ra ánh mắt của đám thanh thiếu niên bạn bè hắn đều đang dồn hết về một phía, chính là vị trí bên cạnh tộc trưởng, có điều tự vị trí này ánh mắt hắn bị che khuất, không thể nhìn thấy thứ gì.

Âu Hùng như có chung suy nghĩ, lập tức kéo hắn đi sang một góc bên cạnh để quan sát rõ hơn.

Bên cạnh tộc trưởng chính là một thiếu nữ, vừa chứng kiến nàng đầu óc Lạc Vũ liền nổ ầm một cái, gương mặt dại ra. Mười mấy năm tuổi, hắn đã quen làm bạn với thú dữ, với anh em bạn bè trong bản, với các già làng, có điều đây là lần đầu tiên hắn mới thấy một người đẹp đến thế.

"Nàng... nàng có phải là thần tiên?" - Ánh mắt hắn trơ ra, miệng không ý thức mà lẩm nhẩm.

Thiếu nữ bên cạnh tộc trưởng, nhìn qua chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi. Mái tóc màu đen tuyền thuôn dài thả ở sau lưng, dài đến thắt lưng. Dung nhan nàng hoàn mĩ tinh xảo, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp, trong trẻo tinh khiết, tựa như hoa sen mới nở,

Dáng người nàng mềm mại ôn nhu, không có một chút tì vết, tựa như một khối bảo thạch thiên nhiên hoàn mĩ. Đặc biệt là đôi mắt kia, trong trẻo, đen láy, dịu dàng như nước mùa thu, phảng phất như có thể làm sắt đá cũng phải tan chảy.

Đầu óc của hắn như chậm lại, khung cảnh xung quanh thiếu nữ đều bị mờ đi. Làn da nàng sáng bóng như ngọc, giống như tuyết mùa đông phủ trên núi Tản Viên. Trong không khí dường còn truyền đến mùi thơm nhè nhẹ của hoa phong lan, nhất định chính là mùi hương cơ thể của nàng.

Cũng không thể trách Lạc Vũ sững sờ, người con gái này quả thực là quá đẹp, bản thân hắn lớn lên tại bộ lạc Tản Viên, cả đời cho đến giờ còn chưa ra ngoài được bao xa, người phụ nữ đẹp nhất mà hắn nhìn thấy mới chỉ là a mạ của hắn.

Thiếu nữ đứng bên cạnh tộc trưởng, bộ dáng cực kì ngoan ngoãn lắng nghe. Chợt nàng như cảm thấy gì đó, quay đầu nhìn sang hướng của hắn và Â Hùng. Vừa thấy dáng vẻ si ngốc của Lạc Vũ liền không nhịn được bật cười nhẹ nhàng một cái.

"Ực…"

Âu Hùng nuốt nước bọt cái ực, thì thầm câu gì đó mà Lạc Vũ chỉ nghe được lơ mơ bên tai vì linh hồn của hắn đã bị nụ cười hoàn mic kia câu dẫn mất rồi.

Phải mất đến năm phút sau hắn mới lấy lại được tinh thần, chợt chột dạ quay đầu nhìn một vòng, đến khi thấy được đám anh em bạn bè của hắn cũng như hắn vẫn còn đang dán mắt vào nàng thì hắn mới tự an ủi bản thân mình được một chút.

"Nàng tên là gì vậy người anh em?"

Lạc Vũ lay Âu Hùng, hỏi khẽ.

Âu Hùng vỗ một bàn tay lên vai Lạc Vũ, khẽ run run, giọng nói cũng có phần không được bình tĩnh.

"Ta nói này A Vũ, người em họ này của ta quá đẹp đi, không khác gì tiên nữ trên trời, ngươi mà không rước được nàng về thì sẽ làm ta cực kì thất vọng có biết không?"

Lạc Vũ cười khổ, cái tên này lúc nào cũng ăn nói dọa người như vậy, hắn đến tên của nàng bây giờ còn chưa biết, chưa kể đến gia cảnh ngoại hình, chỉ so sánh một chút với những thanh niên trai tráng khác trong bản hắn đã tự nhận thấy bản thân còn thua xa.

"Nàng họ Âu, tên Tuyết. Ta nghe nói tộc trưởng và mẹ nàng gặp nhau trong vào một đêm tuyết rơi nên đặt tên nàng như vậy để ghi nhớ kỉ niệm xưa."

"Âu Tuyết" - Lạc Vũ lẩm nhẩm, một cái tên thật đơn giản nhẹ nhàng.

Tộc trưởng nói gì đó xong thì liền rời đi cùng những người bảo vệ của Âu Tuyết, để lại nàng ở bản làm quen với các tộc nhân khác.

Cả đám thanh thiếu niên chỉ chờ có vậy, như một đàn sói nhìn thấy cừu non ùa vào tới tấp.

"Chào nàng, ta chính là Biện La, một trong các vu sư của Tản Viên bộ."

"Ta là Mạch Văn, Âu Tuyết nàng nếu muốn làm quen với bản làng ta nguyện làm người dẫn đường."

"Các ngươi tránh ra nào, thật là một đám vô duyên. Âu Tuyết, ta tên là Mạc Lâm, nàng cứ gọi ta là Dã Lang cho gần gũi. Ta biết một nơi có phong cảnh rất đẹp, tuyệt đối nàng sẽ thích."

"Ta..."

Từng tiếng giới thiệu thay nhau vang lên. Lạc Vũ và Âu Hùng đưa mắt nhìn nhau, thật không biết nói gì, đặc biệt là Lạc Vũ. Hắn cũng muốn tiến đến làm quen với nàng, có điều cũng không biết mở lời như thế nào.

Âu Hùng vỗ vai hắn một cái, hít vào một hơi thật sâu, sau đó nắm lấy vai áo Lạc Vũ rảo bước thật nhanh, vừa đi hắn vừa quát to:

"Ngươi, ngươi, ngươi, cả ngươi nữa, tránh ra cho ta, đây là em họ ta, các ngươi chắn đường cả anh họ của nàng là ta đây mà còn định có ý đồ nữa hả. Dẹp hết, dẹp hết ra cho ta."

Không thể nói khí lực của Âu Hùng rất lớn, thân phận "anh họ" lại cũng cực kì mẫn cảm, có thể một câu nói làm cho cả đám thanh thiếu niên dạt hết sang hai bên tạo thành một lối đi nhỏ cho hắn.

Âu Hùng bước đến trước mặt Âu Tuyết mới thả vai áo Lạc Vũ ra, sau đó nở một nụ cười sáng lạn.

"Em gái xinh đẹp của ta, cha ta là a bá của nàng, chúng ta là người một nhà, ngươi không cần phải ngại gì hết, nếu có vấn đề gì khó giải quyết hay kẻ nào phiền phức cứ đến nói với ta một câu."

Âu Tuyết dương cặp mắt to tròn đen láy nhìn Âu Hùng, dạ một tiếng, trên miệng khẽ nở nụ cười.

Âu Hùng thấy Lạc Vũ cứ ngẩn ngơ bên cạnh mình thì khẽ huých vai hắn một cái, đoạn nói tiếp.

"Đây là người anh em tốt nhất của ta, hắn rất thông minh, thậm chí biết cả con chữ thần kì mà chỉ các già làng mới biết. A Tuyết ngươi có gì muốn hỏi về mọi thứ ở đây thì cứ tìm hắn."

Lạc Vũ cảm giác cổ họng khô khốc, bàn tay cứ xoắn lại với nhau. Hắn mất đi sự bình tĩnh thường ngày, tay chân cảm thấy thừa thãi, phải đến lúc a Hùng huých hắn một cái hắn mới trở lại được bình thường.

"Chào... chào nàng... ta là Lạc... Lạc Vũ, nàng có thể gọi ta là A Vũ như... như hắn cũng được."

Lạc Vũ lắp bắp một hồi, cuối cùng cũng có thể nói ra trọn vẹn một câu, sau đó đưa ánh mắt bồn chồn quan sát Âu Tuyết.

"A Vũ! Rất vui được biết chàng, từ nhỏ ta đã nghe được nhiều câu truyện về núi Tản Viên, cũng rất sùng bái Sơn Tổ, chàng nhất định phải kể cho ta nghe nhiều hơn nhé."

Âu Tuyết ngọt ngào nói. Giọng nói nàng nhẹ nhàng như gió mát, âm điệu dễ nghe, làm người đối điện không khỏi có thiện cảm.

"Nhất... nhất định rồi…" - Lạc Vũ bối rối đáp lại.

"Ta tưởng là ai, hóa ra là tên phế vật khai văn thất bại."

Một giọng nói mang đầy sự chế giễu vang lên, lấy đi sự chú ý của mọi người, cũng làm Âu Hùng tức giận quay đầu lại nhìn.

Kẻ vừa lên tiếng hóa ra là Biện La, bên cạnh hắn là Uông Trì và đồng bọn, cả đám khoảng năm sáu người, ánh mắt giễu cợt hướng qua bên này nhìn lại.