Chương 33: Nhân Hồn Ảo cảnh:

Cổ Tạo Đại Lục Kí Sự

Chương 33: Nhân Hồn Ảo cảnh:

Dung nhập Phượng Hoàng chi hồn cũng không quá khó như dung nhập Bàn cổ Cửu nhãn thần hồn, chỉ cảm thấy tê tê ngứa ngứa.
Linh trí của Bất Tử ma Phượng cũng được giữ nguyên, vốn nó đã được tách ra từ khi quá trình dung nhập bắt đầu rồi. Hiện tại Linh trí Phượng Hoàng đang ngủ say dưỡng thần trong 1 quả cầu ánh sáng bự tổ chảng.
Lại nói, lúc đó cũng là hữu kinh vô hiểm, Thiên Động đương nhiên cũng không quá hi vọng vào việc thuyết phục được Phượng Hoàng đồng ý, dù cho thuyết phục thất bại hắn vẫn có thể dịch chuyển để né ra a. Thế mà lại có thể thuyết phục thật sự thành công.
Trong lúc đang cảm thán tài nghệ thuyết phục bản thân, hắn nhìn về phía 2 cái Nhân Hồn kia, thầm nhủ:
- Triệu lão sư từng nói qua, phương pháp duy nhất dung hợp thành công Nhân hồn là vượt qua ảo cảnh trước khi Nhân hồn tử vong, cũng không có vẻ khó khăn gì a.
Thiên Động ngẫm nghĩ, nhận thấy ngồi đây suy nghĩ cả ngày cũng không bằng tự trải nghiệm.Thực ra mà nói thì vượt qua ảo cảnh độ khó cũng không quá cao, tuy rằng rất chân thực, thế nhưng rất khó khăn khiến cho người nếm thử dung hợp bị trầm luân trong ảo cảnh. Chỉ là nếu trầm luân trong ảo cảnh thì tức là người đó sẽ thực sự nghĩ rằng bản thân đã chết. Đương nhiên cảnh giới Nhân hồn càng cao thì độ khó vượt qua cũng sẽ càng cao.
Hắn dự tính đi nếm thử vượt ảo cảnh của Thần hồn nam nhân kia trước, thế là hắn thả Thần thức ra, dung nhập vào nam nhân kia, cảm nhận 1 cỗ oán khí mịt mờ, đúng lúc này, dị biến xay ra.
Tựa hồ như có 1 luồng lực lượng cưỡng ép kéo 1 phần Thần thức của hắn sang chỗ Thần hồn nữ tử kia, cưỡng ép dung nhập.
Đột nhiên hắn cảm nhận được 1 cơn đau đầu như búa bổ, như đầu hắn nứt toác ra. Lúc cơn đau dừng lại hắn thấy đây không còn là Thần thức của hắn nữa, hắn đã bắt đầu lâm vào trong ảo cảnh.
Hắn đang đứng trên 1 cành cây, 1 cành cây to đến cả 1 ngàn cái hắn cũng không thể ôm xuể được. Hắn quay lại nhìn về phía thân cây thì hắn nhìn thấy 1 cái cây to nhất mà hắn từng nhìn thấy, tựa hồ cái cây Thông Thiên Đằng hắn từng nhìn qua tranh ảnh cũng không thể lớn như vậy được.
Ít nhất Phải cao tới vài nghìn vạn tỷ dặm cao. Toàn bộ thân cây tỏa ra 1 thứ thần uy rực rỡ, tán cây xòe ra che rộng 1 vô cùng rộng lớn.
Phần chính giữa tán cây bị đục thủng, tuy Thiên Động hắn không nhìn ra nổi nhưng hắn biết điều này, có lẽ đây chính là kiến thức từ Nhân hồn đi.
Trong phần bị đục thủng đó, là 1 cái… thành phố làm từ vàng. Uốn lượn quanh co quanh cái cây, hàng nghìn vạn ngôi nhà xếp san sát nhau, mỗi ngôi nhà trông như 1 cái ngòi bút chọc hướng thẳng lên trời.
Hắn có thể thấy loáng thoáng những hòn đảo bay, vô số sinh vật nhỏ bay lượn trên những hòn đảo đó.Thậm chí 1 số ngôi nhà còn được xây dựng trên những hòn đảo bay nữa cơ.
Chính giữa thành phố là 1 cái kiến trúc khổng lồ, tựa như hàng trăm nghìn tòa nhà kia xếp cạnh nhau, chồng lên nhau, nhìn từ xa tưởng như 1 ngọn núi. Ở trước đó là 1 khu quảng trường được đúc bằng vàng, khu quảng trường tựa như có thể chứa được hàng trăm triệu con người.
Lại có 1 câu cầu trông không rõ tạo nên từ chất liệu gì, nhìn như thủy tinh, lại như đá pha lê, lại như kim cương, lung linh 7 sắc cầu vồng, trông kiên cố bất phàm nối thẳng từ thành phố, từ quảng trường bằng vàng kia thẳng đến đi ra ngoài rìa khu vực tán cây bao phủ.
Nó nối đến 1 tòa nhà, khổng lồ không kém, trông như 1 tòa tháp canh, từ đó nó nối tiếp với 1 tòa lại 1 tòa tháp khác, cứ thế cây cầu đo nối đến 49 tòa tháp tạo thành 1 vòng tròn mà tâm chính là cái cây bự tổ chảng này.
Xung quanh những tòa tháp đó là vô số những tòa tháp nhỏ, hình trụ, bay lơ lửng quanh thành phố đó, tựa như đang giám sát, hoặc thủ hộ vậy.
Bên ngài tháp canh, hay bên ngoài những tán cây là …. 1 vùng biển, đỏ quạch, sôi sục lên từng hồi, chốc chốc lại có những đợt sóng biển sôi sung sục đánh vào khu vực được tán cây bao bọc, thế nhưng bị 1 tầng hào quang màu vàng gạt bỏ bên ngoài.
Vùng biển kia… tựa như vô hạn, không có điểm cuối cùng.
Hắn không biết tại sao hắn lại biết điều này, không giống như thể Nhân hồn biết, mà giống như hắn phải biết được vậy, chỉ là hắn tự nhiên biết mà thôi:
Cái cây này, chính là Thế giới thụ, hay cây Thế giới Yggdrasil
Và Thành phố này là Asgard, thành phố của những vị thần.
Và vùng biển kia là Biển Hỗn Mang, đã, đang và sẽ cố gắng nhấn chìm Thế giới thụ xuống đáy.
~~~~~~~~~~~~~
Trong lúc Thiên Động đang ngắm nhìn cảnh đẹp, thì đột nhiên biển Hỗn Mang sôi sục, rồi 1 đầu sinh vật to lớn vô cùng trồi lên từ đáy biển, trông nó như thể 1000 ngọn núi chống lên nhau vậy.
Rồi 1 đầu lại 1 đầu khác, cuối cùng xung quanh Thế giới thụ hoàn toàn bị bao phủ bởi 1 số lượng quái vật lên tới con số khổng lồ, thậm chí còn có rất nhiều con to hơn nữa.
1 hồi trống trận giục giã vang lên, 1 hôi kèn được thổi tựa như báo hiệu chiến tranh, rồi từ trong những tòa tháp canh kia vô số tia sáng bắn ra, tiêu diệt 1 con số khổng lồ những con quái vật kia, nhưng mỗi con bị tiêu diệt thì 2 con lại xuất hiện, tựa như không ngừng nghỉ.
Lúc này 1 đám người đột nhiên xuất hiện trước mặt Thiên Động, không, phải nói là trước mặt Nhân hồn tên Apollo của hắn. Hắn có thể cảm nhận được 1 cỗ khí tức khủng bố từ những người này dù rằng đây chỉ là ảo cảnh.
Hắn lập tức nhận ra người dẫn đầu nhóm này, đó là Nhân hồn mang giới tính nữ của hắn, gọi là Skaoi thì phải.
2 người nhìn nhau 1 cái, rồi lập tức nhảy hướng về 1 trong 49 tòa tháp mà bay đi, những người khác không nói không rằng bay về hướng các tòa tháp khác, vẻ mặt ngưng trọng
- Lần này sẽ vô cùng khó khăn, thậm chí là cả Cthulhu cũng sẽ xuất hiện.
Nhắc đến cái tên này, 2 người rung mình 1 cái, trong đầu Thiên Động đang tự hỏi Cthulh là gì thì 1 giọng nói quái dị mang theo vẻ nhạo bang xuất hiện ở đằng sau:
- Đâu chỉ có Cthulhu, Còn có 2 kẻ khác cũng sẽ xuất hiện nữa đó, khặc khặc.
Apollo liếc về phía sau, bĩu môi nói:
- Suramusa, kẻ được tôn thờ.
Đằng sau họ là 1 con rắn khổng lồ, dài gấp 1000 lần mỗi người. Toàn thân con rắn có màu trắn, không phải trắng ớn như xương mà là 1 màu trắn tinh khiết vậy. 2 con mắt đỏ như máu, trên trán còn có 1 con mắt nằm ngang khác nhưng đóng chặt. Con rắn mọc ra 12 đôi cánh nên tốc độ phi rất nhanh, chả mấy chốc đã ngang hàng với họ. Nó vừa bay về phía tháp canh, vừa nói chuyện với họ:
- Đoán xem ai sẽ xuất hiện nữa nào?
Apollo đưa ra suy đoán:
- Fenrir, hay là Appophis.
Suramusa rít lên thành tràng, nghe như 1 tiếng cười méo mó kinh dị trong đêm khuya:
- Sai sai sai, Fenrir bị xích thì sao có thể thoát ra, Appophis thì sẽ không hiện thân đến tận ngày Raganok, cả 2 tên này chỉ có thể thoát ra trong ngày Raganok, ngươi bị ngu à Apollo? Còn ngươi thì sao Skaoi?
Apollo khó chịu liếc nhìn con rắn kia, nói:
- Cách xa vợ ta tí, đừng làm cô ấy ghê tởm.
Suramusa rít rít vài tiếng, nói:
- Ta không có hứng thú với vấn đề Nam Nữ, ta chỉ hứng thú với lương thực thôi.
Trong lúc cả 2 trông như đang định đánh nhau 1 trận thì Skaoi đưa ra suy đoán, cắt đứt lời 2 tên kia:
- Nyarlathotep và Alech Nacha phải không?
Suramusa rít lên kinh ngạc:
- Kì quái, sao mà ngươi biết được?
Skaoi không nói không rằng, đưa tay ra chỉ vào phá trước mặt.
Bên trên mặt biển Hỗn Mang lúc này bao phủ bởi 3 bóng mờ, trông vĩ đại và to lớn hơn những con quái vật khác nhiều, to ít nhất cũng gấp 100 lần những con khác.
1 con Đứng trên 3 chân, đầu có 1 hốc to đầy những răng là răng, phần sau đầu trông như 1 cái vòi bạch tuộc, trên vai đầy những xúc tu, mình thon và dài, 6 cánh tay vung vẩy, nhưng thứ khiến cho nó ấn tượng là những chiếc móng vuốt nó, cái nào cũng to, nặng và sắc nữa. Nó gọi là Nyarlathotep, Vuốt Hỗn Mang.
1 con khác trông như 1 con nhện, đứng trên hàng trăm cái chân, trên đầu, thân, mỗi chân có hàng trăm con mắt, toàn bộ phải có đến cả vạn con mắt. Đầu nó là 3 cái đầ lâu nối liền 1 chỗ, lộ rõ vài vết rạn và những vết tơ nhện ở trên. Atlach Nacha, Thần của Loài Nhện.
Con cuối cùng trông như 1 tay lực điền, chỉ có điều thay vì đầu người thì lại là 1 con bạch tuộc, sau lng còn có 1 đôi cánh rồng nữa.
Nó chính là Cthulhu, Nỗi sợ của Hư vô.