Chương 20: Tranh Đoạt Goblin Thủ Lĩnh (2)
" Còn lâu, tao mới chịu thua nhé, mày nằm mơ đi "
" Ồ, cũng ngoan cố lắm đấy chứ, vậy thì để ta xem ngươi còn có thể chịu được tới bao giờ "
" Ngoan ngoãn nằm đó làm bao cát đi a "
Muda muda muda muda muda ….
Tôi điên tiết, sát khí ứa ra đấm liên hoàn về phía thằng goblin này. Mặc kệ nó có ấm a ấm ớ ra sao tôi cũng không có dừng lại.
Bởi vì nó được treo làm bao cát cho nên không thể nào cử động được rồi a.
" Hô hô, sợ quá đi mất!! "
" Hức, anh Goblin Muzaka kinh khủng quá đi mất "
Cả đám Goblin bao gầm cả Goblin Kichi, Goblin Chan và Goblin E nhìn thấy tôi bón hành cho thằng kia đều đang run lẩy bẩy.
Có lẽ lúc này bọn nó mới được chứng kiến bộ mặt và sức mạnh thật sự của tôi đi.
" Dừng, dừng lại đi Goblin Muzaka "
Trưởng lão lúc này hét lên một cái.
" Hô, đấm đã cả tay "
Tôi cũng cảm thấy thoả mãn rồi cho nên khi trưởng lão nó tôi cũng ngừng tay lại và thả tên to con kia xuống.
" Hơ, Goblin Muzaka, đó là gì vậy, con giấu vũ khí à "
" Dạ,đó không phải là vũ khí đâu, mà chỉ là do khả năng của con thôi "
" À à ta hiểu rồi "
" Giờ thì sao hả trưởng lão "
Tên Goblin to con kia bị tôi đánh cho thương tích đầy mình và đang ngất lịm đi.
Việc này cũng đã là dự đoán của tôi rồi, đó là tôi còn chưa dùng hết các kỹ năng của mình không thì out trình nó quá.
" Ta tuyên bố, từ giờ trở đi Goblin Muzaka sẽ là thủ lĩnh của bộ lạc goblin chúng ta "
" Còn đứa nào không phục không hả, cứ ra đây đi anh sẽ nhẹ tay thôi mà "
Tôi lên tiếng hỏi xem còn có ai không phục, nhưng thậm chí tôi chẳng nghe được tiếng ho nào.
" Ấy, sao mặt mũi mấy đứa tái mét thể kia "
Tôi nhìn về đám Goblin Kichi, lúc này cả đám vẫn đang còn sợ hãi, khi thấy tôi hỏi thăm thì cả ba đứa đều run lẩy bẩy.
" Đúng là trận chiến nghiêng về một bên mà, không có cơ hội phản kháng nào luôn "
Goblin Sei lúc này mở miệng nói, cô ta nhìn tôi cũng cảm thấy hơi sợ hãi. Có lẽ lúc nãy chiến lực và sự tàn bạo mà tôi thể hiện ra đã làm cho đám Goblin này càng ngày càng e ngại và sợ xệt tôi.
Cũng đúng thôi, trước xã hội không có luật pháp ước thúc này thì chỉ có mạnh được yếu thua mà thôi.
Thắng thì làm vua, thua thì quỳ xuống giảng hoà, à không là thần phục mới đúng.
" Từ nay anh cấm mấy đứa động vào mấy cô gái loài người đó biết chưa "
" Hả, không ai lên tiếng hả, có nghe rõ không vậy hả "
" Dạ dạ, có ạ "
" Nói to lên cái coi, chưa ăn cơm hả "
Cả đám Goblin: …. Sáng ra vẫn còn chưa ăn mà anh
" Dạ, rõ rồi ạ "
" Thế mới nghe được chứ, được rồi, mau tản giái đê, ai về nhà nấy thích làm gì thì làm đê "
Tôi ra lệnh cho đám Goblin kia cấm được động vào năm cô giá loài người này rồi đưa năm cô gái loài người về phía hang chiến lợi phẩm.
Nơi đây là nơi giam giữ các cô gái lúc trước nhưng đã bị tôi dọn dẹp sạch sẽ rồi.
" Các cô hôm nay ở lại đây đi. Tôi không có ác ý đâu. Nếu các cô ai mà muốn rời đi tôi cũng không cản đâu. Nhưng ở trong rừng di chuyển nguy hiểm lắm, nếu nghe lời của tôi thì hãy ở lại đây đi "
" Mong mọi người hiểu cho tôi, tôi không có ý định hại ai cả, tôi sẽ chu cấp cho mọi người các dụng cụ cần thiết. Tất nhiên, tôi cũng mong mọi người sớm đoàn tụ về quê nhà "
" Anh.. anh có thể hiểu được ngôn ngữ của chúng tôi ư "
Với kĩ năng tôi đạt được khi ăn cô gái loài người lúc trước, tôi có thể hiểu và mở miệng nói được ngôn ngữ loài người ở nơi đây.
Sau khi cố gắng thuyết phục thì một người trong số bọn họ đã mở lời. Đó là một cô gái dễ thương có bộ tóc ngắn màu đỏ.
Theo lời kể của cô nàng thì bốn người còn lại kia ở trong đoàn thương gia " quang điện thờ thần "
Còn cô ấy là thành viên trong quân viễn chinh được thuê để bảo vệ bọn họ, hội " Những thanh gươm cô thế "
Họ đang trên đường đến thành phố Trient thịnh vượng thì bất ngờ bị quân viễn chinh của thằng Goblin to con kia tập kích.
Hơn nửa trong số họ đều là những người mới vô nghề, là thực tập kị sĩ.
Cho nên việc cầm cự được với một quân đoàn có tới tận ba Hob Goblin là việc không thể nào.
Tất cả đàn ông trong đội đều bị giết, mọi trang bị của bọn họ đều bị lấy đi. Chỉ riêng có mấy cô gái là bị bắt về hang phối giống mà thôi.
" Hu hu hu"
Các cô gái khác nhớ lại chuyện này bật khóc to lên, tôi có thể cảm nhận được sự sợ hãi, đau buồn của bọn họ trong lúc này.
Giờ tôi mới hiểu là tại sao mình lại có thể khó nói chuyên với bọn họ. Bởi vì trong đàn chúng tôi đã cướp đi những sinh mệnh của bạn bọn họ.
Vậy nên, tôi để một cây đươc với chăn mền ở lại rồi rời đi.
Có lẽ tôi rời đi nơi đây để cho họ phát tiết những tâm tình của mình, tiếng khóc của bọn họ càng lớn hơn.
" Đi săn thôi nào "
Bây giờ vẫn là ban sáng, chúng tôi vẫn còn chưa có gì bỏ vô bụng cho nên cả đám lại tiếp thục đi săn tiếp.
Lần này, tôi săn dư ra vài con mồi để làm thức ăn cho mấy cô gái loài người kia ăn nữa.
" Chào buổi trưa "
Khi tôi bước chân của mình vào bên trong hang động kia, một âm thanh vang lên làm cho tôi hơi sững sờ.
Cô gái dễ thương tóc màu đỏ kia đnag vẫy tay chào tôi.
Có thể là do lúc này họ đãn bình phục tâm tình cảu mình hoặc là do họ hồi phục nhanh cho nên cô gái tóc đỏ kia đón tiếp tôi rất niềm nở.
" Chào. À ừm…"
" Tôi có mang cho các cô đồ ăn đây này, mau ăn đi a"
Các cô gái còn lại trông có vẻ vẫn e sợ tôi. Có lẽ phải cho bọn họ thêm chút thời gian nữa.
Tôi đã chế biến đồ ăn thành món súp cho bọn họ từ những thứ đã kiếm được. Đầy đủ rau thịt đảm bảo dinh dưỡng cần thiết.
Do ở trong rừng này cũng thiếu nhiều loại gia vị cho nên món canh cũng không đầy đủ hoàn chỉnh hương vị cho lắm.
Khi nhìn thấy tôi đưa món súp canh tới, các cô gái loài người kia ban đầu còn hơi e ngại không dám đón nhận lấy nhưng mà có vẻ như vì quá là đói bụng, bọn họ không thể không ăn được.
Ăn để tồn tại, đồ ăn có lẽ sẽ làm dịu bớt đi vết thương trong lòng bọn họ.
" Ngon quá đi, cảm ơn anh "
Cô gái tóc đỏ kia nhấm nháp một hớp súp ấm áp khoé miệng mỉm cười nhìn về phía tôi cảm ơn.
Tuy nói là gia vị không đầy đủ nhưng tôi cũng có thể thay chúng bằng các loại hoa cỏ có gia vị trùng hợp trong rừng.
Tôi cũng phải bội phục tài nấu ăn của mình thật đấy. Đã lâu rồi tôi không tự mình xuống bếp nấu ăn rồi.
Nhìn các cô gái loài người kia đang vui vẻ thưởng thức món canh của tôi. Điều đó làm tôi gợi nhớ lại gia đình vui vẻ của mình ở kiếp trước khi ngồi quây quần bên nhau ăn uống vui vẻ.
Lắc lắc cái đầu bỏ qua những suy nghĩ đó. Giờ đây, tôi cần phải sống làm sao cho vui vẻ ở thế giới này để không có uổng công mình được trời ban cho sống thêm một kiếp nữa.