Chương 1:Khói lửa Xích Bích

Chu Gia Đích Nữ

Chương 1:Khói lửa Xích Bích

Chu Linh Tà xoay người nhìn vào gương,phản chiếu hình ảnh của một mỹ nhân tuyệt thế phi phàm,lại cúi xuống nhìn đôi bàn tay tiêm tiêm ngọc thủ,khẽ cười lạnh:"Mỹ mạo này,đôi bàn tay này đã hại chết bao nhiêu người rồi nhỉ?"

Nàng cười mà như không cười,như thể biết rõ mọi thế sự luân thường,nhìn thấu sự ngu muội của người đời.Nàng dùng thân phận ca ca đã mất để tham gia vào cuộc tranh bá của chư hầu này,trở thành trọng thần của Đông Ngô Tôn gia,trụ cột chính của Giang Đông,nắm trong tay binh quyền tối trọng.Tất cả những điều này quả thực nàng chưa từng nghĩ tới,trước đây nàng chỉ muốn giúp cho nam nhân mình yêu là Tôn Sách hoàn thành bá nghiệp mà thôi.Nhưng từ ngày người đó mất thì chí hướng của nàng cũng thay đổi rồi,thứ nàng muốn bây giờ là ngôi vị cửu ngũ chí tôn.Nàng điên.Đúng!Nàng điên thật rồi!Trước giờ thiên hạ vốn do nam nhân làm thiên tử,nữ nhân như nàng muốn làm hoàng đế?Đúng là tham vọng điên rồ bậc nhất cổ kim chưa từng có.

Đột nhiên từ xa tiếng Tuyết Nghiên hối hả chạy vào,có phần thất thố nói:"Chủ nhân,Xích Bích đại thắng rồi!Các vị tướng quân đang đến đấy ạ!"

Haha,phải rồi!Nàng là Chu Du - Đại Đô Đốc của Đông Ngô này,vốn dĩ từ lâu đã không còn là chính nàng nữa rồi!

....

...

Nhớ năm ấy,nàng tuổi trẻ bồng bột,chưa hiểu sự đời,coi trời bằng vung.Hậu quả thì sao?Là hại chết ca ca nàng,niềm hy vọng lớn nhất của gia tộc.Vì gia tộc,vì mẫu thân,nàng thay thế thân phận của ca ca nàng,xem như người năm đó qua đời là nàng - Chu Linh Tà.Nàng điên cuồng luyện thi thư lễ nhạc,binh pháp kiếm môn,sau đó còn bái Thủy Kính tiên sinh làm thầy.

Nàng nhớ rõ,sư phụ có rất nhiều đệ tử,trong đó chọn ra tám người xuất sắc nhất lấy danh hiệu"Thủy Kính Bát Kỳ".

Đại sư huynh Viên Phương có tài lãnh đạo xuất chúng,nhị sư huynh Tuân Úc trị quốc an dân chẳng kém Trương Lương năm xưa,tam sư huynh Giả Hủ bố trận hoàn mỹ,tứ sư huynh Quách Gia mưu tính nhân tâm,giỏi việc dùng người,lục sư đệ Bàng Thống kì mưu ám kế,thất sư đệ Gia Cát Lượng liệu sự như thần,còn bát sư đệ là người cực kì bí ẩn,trước giờ ta chưa từng thấy mặt y.

Vậy còn ta?!

Sư phụ và Tả Từ đại tiên luôn nói ta là người dụng binh giỏi nhất Bát kỳ,nhưng cũng nhận xét ta tâm ngoan thủ lạt,thủ đoạn quá mức tàn nhẫn,vẫn không yên tâm cho ta xuất sơn.

Mãi tới khi Bá Phù huynh đích thân tới phủ cầu bái,người mới bất đắc dĩ đồng ý.

Trước khi đi,người còn dặn ta:"Trong chiến tranh,dù ai thắng ai thua,hay thậm chí là lưỡng bại câu thương thì người chịu khổ vẫn là bá tánh muôn dân."

Lúc ấy ta chỉ khẽ cười như có như không,cho rằng quá lo xa,hay sư phụ vẫn cố kìm kẹp ta?!

Nhưng bây giờ,tận mắt nhìn máu lửa Xích Bích ngay trước mắt,tiếng than khóc,kêu gào của các tướng sĩ bại trận,tiếng cột thuyền đổ ngã,va chạm vào nhau,quả thật vô cùng thê lương.

Đây không còn là cuộc chiến bình thường nữa rồi!Rõ ràng là nhân họa!!!

...

....

Cẩn thận thu lấy tất cả vào tầm mắt,ta lại hồi tưởng...

Cái hồi ta mới lên 5 tuổi,vốn dĩ chỉ là một tiểu nha đầu ăn chưa no lo chưa tới...

Nhưng....

Chương mới hơn