Chương 640: Sơ Tham Bí Cảnh (Tiếp theo)

Chân Linh Cửu Biến

Chương 640: Sơ Tham Bí Cảnh (Tiếp theo)

Cửa không gian trên tế đàn đầu nguồn sông Doanh Hà lại mở ra, Lục Bình cùng Đại bảo liền đi ra. Sau khi cửa không gian đóng lại, Lục Bình liền đem chiếc bình gốm màu tro từ trong ao cất đi.

Đại Bảo vẫn không cam lòng: "Lão đại, chúng ta không thử tới mấy chỗ bị cấm chế bao quanh khác sao? Dù không phá được bằng tay thì cũng dùng phá cấm phù bảy màu được mà?"

Lục Bình liền nổi nóng: "Lấy phá cấm phù bảy màu cho chỗ bị bao phủ bởi hai cấm chế? Đúng là phí của trời."

Đại Bảo còn chưa chịu thôi: "Còn có chỗ bị ba cái cấm chế bảy màu che lại nha, bảo vật ở đó chắc chắn xịn hơn nhiều."

Lục Bình cũng chẳng thèm quản con chuột béo mê tiền này, liền độn về phía dãy núi. Đại Bảo lập tức nóng nảy: "Ai, chờ ta với. Lão đại muốn đi đâu? Đó đâu phải đường về động phủ!"

Lục Bình cũng đi chậm nên chốc lát sau Đại Bảo liền bắt kịp, nó nhìn hướng đi của Lục Bình rồi hỏi nhỏ: "Lão đại, ngươi muốn đi xem cái bí cảnh kia?"

Lục Bình gật đầu: "Tính ra bọn ta tới đây cũng 2 tuần rồi. Nếu mọi chuyện thuận lợi thì lão tổ các phái Bắc Hải cũng gần đến nơi rồi."

Hắn im lặng một hồi rồi nói: "Theo lời của Đỗ thị thì bí cảnh đó rất có khả năng là một món thiên pháp bảo. Lấy khả năng của ta bây giờ, muốn thu pháp bảo mà không đánh động Pháp Tướng lão tổ của ba phái Doanh Hà, Anh Sơn, Đạo Vũ là không thể nào. Cho nên ta định chờ Khương sư bá ra tay, như vậy cũng chắc ăn hơn."

Thấy Đại Bảo hơi thất vọng, hắn lại nói thêm: "Ở đó có không ít cấm chế, mà theo Đõ thị tìm hiểu được thì rất có khả năng là một nơi chuyên nuôi trồng linh thảo của Doanh Thiên phái. Dùng một thiên pháp bảo để bồi dưỡng linh thảo, trừ thể hiện căn cơ vững chắc của môn phái ra, còn cho thấy nơi đó có không ít loại linh thảo quý hiếm. Tất nhiên là chúng ta phải đi vơ vét một hồi, chứ chờ tới lúc Khương sư phá thu phục rồi thì còn làm ăn gì được."

Đại Bảo nghe thế liền mừng rỡ: "Đúng, đúng! Giờ chỗ đó là nơi vô chủ, chúng ta muốn làm gì chẳng được."

Dọc đường đi, Lục Bình thường để lại dấu hiệu bí mật ở những nơi đặc thù như giữa cây cối, ở ngoài nham thạch, trên mặt đất hoặc trong lòng sông..

Đại Bảo tò mò hỏi: "Lão đại, ngươi làm gì vậy? Sao ta cũng không phát hiện được dấu hiệu ngươi đánh ra?"

Lục Bình lưu lại dấu hiệu vào một đám mây rồi quay qua cười: "Mấy dấu hiệu này cách liên lạc bí mật của Chân Linh Phái, trừ cao giai tu sĩ thì người khác rất khó phát hiện, mà nhận ra thì cũng không hiểu ý nghĩa của chúng."

Đại Bảo chợt hiểu ra: "Lão đại đang liên lạc với nhóm người của lão tổ Khương Thiên Lâm?"

Lục Bình không phủ nhận: "Gặp càng sớm càng tốt! Nói không chừng các phái khác cũng sắp tới rồi. Ta phải mau chóng thông báo tin tức về Doanh Thiên Đạo Tràng cho các sư bá để họ sớm chuẩn bị. Khi tranh giành với các phái khác cũng được lợi nhiều hơn."

Hai người bay về phía đông bắc của dãy núi, sau khi vào sâu trăm dặm thì Đại Bảo chợt chỉ tay ra trước: "Lão đại, ngươi xem chỗ đó có phải đúng như lời Đỗ thị?"

Lục Bình đưa mắt nhìn, thấy một thác nước màu bạc từ giữa sườn núi đổ thẳng xuống. Tuy còn cách xa mười dặm nhưng có thể nghe loáng thoáng tiếng ầm ầm.

Hai người hạ xuống trước thác nước, tiếng thác đổ khiến người đứng gần điếc cả tai.

Chẳng qua điều này không ảnh hưởng tới Đại Bảo và Lục Bình. Đại Bảo nhìn hồ nước sâu thẳm dưới thác nước, nói: "Cảnh sắc nơi này đúng là hùng vĩ, rất dễ gây chú ý. Chẳng lẽ chưa ai xem xét kĩ hồ nước này sao?"

Lục Bình lắc đầu: "Đúng là ở đây rất bắt mắt, chính vì vậy mà người ta đều cho rằng Doanh Thiên Phái sẽ không lập bí cảnh ở đây. Cộng thêm bí cảnh này rất khác lạ, nên mới tránh được sự tra xét suốt mấy ngàn năm qua."

Đại Bảo hiếu kì: "Khác chỗ nào? Sao Đỗ thị lại tìm thấy được?"

Lục Bình cười cười: "Ngươi theo ta vào xem là biết."

Đại Bảo còn chưa kịp mở miệng thì Lục Bình lặn xuống hồ nước. Đại Bảo rên rỉ: "Không phải chứ, còn muốn xuống nước?"

Nhưng sức hấp dẫn của bảo vật trong bí cảnh khiến Đại Bảo cắn răng, thả mình nhảy xuống hồ nước.

Vừa xuống dưới, Đại Bảo liền thấy Lục Bình vừa để Bích Thủy Nguyệt Minh Châu lên đỉnh đầu vừa cười cười ngó mình.

Đại Bảo đâu còn để ý tới vẻ chật vật của mình, vội bơi vào vòng bảo hộ của Minh Châu, vội hỏi Lục Bình: "Lão đại, bí cảnh ở đâu?"

Lục Bình mỉm cười: "Thực ra chúng ta đang ở giữa bí cảnh."

"Đang?"

Đại Bảo kinh ngạc nhìn quanh nhưng thấy mình vẫn ở dưới hồ nước, bên trên là thác nước đang đổ từ trên xuống.

"Lão đại, ta nghĩ chúng ta còn ở dưới hồ nước chứ chưa vào bí cảnh nha?"

Vừa nói xong thì Lục Bình kéo nó đi lên mặt hồ.

Đại Bảo tuy thắc mắc nhưng nó biết Lục Bình có lý do làm vậy. Ngay khi hai người sắp tới mặt hồ, mắt Lục Bình chợt tỏa sáng, như phát hiện được gì liền đưa tay bắt lấy, tạo nên một luồng nước xoáy cho bọn họ bước vào.

Giữa hồ nhỏ trong một sơn cốc tĩnh lặng chợt xuất hiện một vòng nước xoáy, sau đó liền thấy hai đạo độn quang từ trong đó bay tới bờ hồ. Độn quang tán đi, hiện ra một tu sĩ trẻ tuổi cùng một thiếu niên béo lùn, trên cằm có cặp râu như cá trê.

Hình ảnh phản chiếu dưới hồ nhỏ không phải là sơn cốc xung quanh, mà là hình ảnh thác nước thật lớn lúc trước. Đại Bảo khó tin nhìn mặt hồ, rồi lại nhìn cảnh vật xung quanh: "Lão đại, đây là bí cảnh sao? Thực sự là kỳ nha. Chẳng lẽ chúng ta không phải từ giữa hồ nước bên kia đi tới đây?"

Lục Bình không để ý tới câu hỏi của Đại Bảo. Hắn đã bị hấp dẫn bởi linh thảo sinh trưởng khắp nơi trong sơn cốc.

Chẳng lẽ Doanh Thiên Phái thực sự dùng động thiên pháp bảo làm vườn trồng trọt linh thảo?

Lục Bình chầm rãi bay lên không, mắt nhìn về đỉnh núi ở phía xa đang tản ra hào quang mờ nhạt. Đại Bảo cũng để ý dị tượng ở đó, mừng quýnh: "Lão đại, chúng ta mau tới đó đi. Chắc chắn là chỗ quan trọng của động thiên này."

Tuy lơ lửng giữa không trung nhưng Lục Bình có thể cảm giác được cấm không cấm chế trong bí cảnh. Hắn tuy có thể lơ lửng giữa trời nhưng không bay được.

Hết cách, hai người đành phải đi bộ về phía đỉnh núi.

Tuy đi bộ nhưng tốc độ đều vượt xa người thường. Lục Bình ngắm nhìn linh thảo, linh hoa nở khắp sơn cốc liền để Tử Lam ra ngoài. Đi cùng nàng còn có hơn vạn con ong Tử Tinh.

Tử Lam vui vẻ nhìn linh hoa nở rộ khắp nơi, liền cưỡi ngựa một sừng chạy như bay về phía cánh đồng hoa bát ngát. Đồng thời, vô số con ong Tử Tinh cũng tản khắp động thiên, tạo nên tiếng ong ong khi gần khi xa.

Dọc đường đi dưới tiếng thúc giục của Đại Bảo, Lục Bình thường ngừng lại để thu thập linh thảo thành thục ba ngàn năm, rồi trồng hạt giống vào thổ địa. Lúc tới đỉnh núi, hắn đã thu được hơn trăm cây linh thảo ba ngàn tuổi, phần lớn đều là chủng loại quý hiếm.

Thấy một tòa cung điện khổng lồ nằm trên đỉnh núi, Đại Bảo mong chờ nhìn Lục Bình: "Lão đại, ngươi coi thử phá được cấm chế ở đây không?"

Lục Bình thở dài, hai tay liên tục đánh ra mấy ấn quyết về phía cung điện đằng trước.

Cách cung điện mấy trượng, một vòng cấm chế bảo hộ chợt xuất hiện. Ở bề ngoài của lá chắn, có 28 luồng hào quang nhiều màu sắc không ngừng di chuyển như nước chảy, biến hóa khôn lường.

"Bốn đạo cấm chế bảy màu?"

Đại Bảo ủ rũ nhìn vòng bảo hộ trước mặt. Cái này mình phá không nổi, trừ phi...