Chương 639: Sơ Tham Bí Cảnh

Chân Linh Cửu Biến

Chương 639: Sơ Tham Bí Cảnh


"Địa giai phẩm, Nạp Nguyên Từ Thạch!"

Đại Bảo giật mình thốt lên: "Lão đại, bảo vật này giữ lại cho ta nha, ta khi tiến giai Đoán Đan hậu kỳ nhất định phải luyện linh vật này!"

Những năm gần đây, Đại Bảo chăm chỉ đọc sách cổ về các loại sự vật kỳ lạ trong tu luyện giới mà Lục Bình mang về, nên kiến thức và nhãn lực đều tăng cao. Tuy nhiên do chưa đi nhiều gặp nhiều nên cũng không coi là thực sự hiểu biết. Dù vậy, biểu hiện bên ngoài cũng để đám linh sủng khác của Lục Bình hơi kính nể.

Nạp Nguyên Từ Thạch là một loại thổ thuộc tính rất hiếm thấy. Tuy chỉ là địa giai nhưng nó có hai đặc tính rất được tu sĩ tu luyện thổ pháp quyết ưa thích.

Đặc tính đầu tiên gần giống với Huyền Nguyên Trọng Thủy của Lục Bình, khiến chân nguyên của tu sĩ càng thêm hùng hậu. Dĩ nhiên là không bằng thiên giai hạ phẩm Huyền Nguyên Trọng Thủy nhưng cũng coi như là tốt lắm rồi.

Đặc tính thứ hai là lực hút có thể hạn chế khả năng phi hành như Lục Cầm Nhi lúc nãy. Nhờ nó, khi luyện hóa linh vật này thì tu sĩ có thể tu luyện thần thông "Bàn Sơn Thuật". Loại thần thông này có cùng ngọn nguồn với pháp thuật chứa trong tấm phù khí của Đại Bảo.

Nghe Đại Bảo giải thích xong, Lục Linh Nhi là người đầu tiên châm chọc: "Chuột béo, dạng như ngươi, khi tiến giai Đoán Đan trung kỳ, sợ là cần cha đưa Tiểu Đoán linh đan mới luyện hóa nổi huyền giai Hắc Du Thạch. Vậy mà còn muốn luyện hóa địa giai linh vật khi tiến giai Đoán Đan hậu kỳ. Ta thấy sau này ngươi ngưng kết kim đan, muốn luyện hóa địa giai linh vật còn khó nữa là.

Đại Bảo nghe xong giận tím mặt, bực tức nói: "Tiểu Linh Nhi, đừng nói bậy, Bảo gia ta lúc nào lười biếng. Các ngươi cứ chờ đó, Bảo gia ta chắc chắn luyện hóa Nạp Nguyên Từ Thạch khi tiến giai Đoán Đan hậu kỳ."

Lục Linh Nhi lộ vẻ khinh thường, nói: "Chuột béo, quỷ mới tin ngươi, hơn nữa cha đã đồng ý đâu?"

Đại Bảo ngẩn ra, cầu xin nhìn Lục Bình, Lục Bình cười cười: "Nếu ngươi có tư cách thì ta còn ngăn ngươi được sao?"

Đại Bảo liền mừng rỡ, đắc ý nhìn Lục Linh Nhi. Nàng bĩu môi nó: "Mừng cái gì, làm như ngươi có thể luyện hóa được địa giai linh vật liền vậy."

Lục Bình biết Lục Linh Nhi cố ý kích tướng Đại Bảo, nhưng vậy là cũng đủ rồi, cười nói: "Rồi rồi, giờ nên tới tầng 6. Xem ra Bát Cảnh Lâu này đúng là một chỗ rèn luyện rất tốt. Tuy hơi yếu so với ta nhưng rất thích hợp với các ngươi. Đợi thu phục nó xong, các ngươi đều vào đây bế quan một thời gian."

Đại Bảo xoay tròng mắt một vòng, nói: "Lão đại, bây giờ pháp bảo này đang ở trạng thái vô chủ, độ khó ở mỗi cửa cũng giảm nhiều huống hồ đẳng cấp linh vật ở mỗi tầng cũng khác nhau. Nếu đặt linh vật có phẩm chất càng cao thì độ khó ở mỗi tầng cũng càng lớn."

Lục Bình nhìn Đại Bảo, hỏi: "Ý ngươi là sau khi thu phục pháp bảo thì trình độ rèn luyện ở mỗi cửa sẽ tăng lên?"

Đại Bảo cười đáp: "Chắc chắn là tăng, còn tới mức nào thì tùy thuộc vào tính toán của lão đại."

Mọi người vừa tiến vào lầu 6 thì bị một gió thổi mạnh tới mức không mở mắt được.

Tuy nhiên, hoàn cảnh này lại khiến Lục Cầm Nhi và Lục Bích thích thú. Một loạt phong nhận vô hình lao về phía mọi người. Lục Bình không có ý định ra tay.

Hai tay của Lục Cầm Nhi hóa thành một đôi cánh, quạt mạnh về phía trước, vô số phong nhận liền bay tới.

Cách mọi người vài trượng, vô số phong nhận từ hai bên đập vào nhau, trong không khí liên tiếp vang lên những tiếng nổ đì đùng. Không ít phong nhận đều biến mất khi va chạm vào nhau.

Nhưng vẫn có một số phong nhận bay tới chỗ mọi người. Lúc này, Lục Bích vẫy linh tiên trong tay, không ngừng vờn quanh người.

Một bức tường gió theo động tác của Lục Bình mà thành, che chắn mọi người.

Từng phong nhận vô hình đập vào bức tướng gió, như cá vào nước, liền biến mất hoàn toàn.

Lục Bình gật nhẹ, hai mắt tỏa ra ánh sáng xanh, tỉ mỉ quan sát xung quanh nhưng không phát hiện được gì. Sau hắn liền dùng thần niệm quét qua một lần, sắc mặt khẽ biến. Cả người bước ngang 2 bước, vươn tay ra chụp, cả khu vực liền sóng yên gió lặng.

Sau đó toàn bộ đất trời như bị xé rách một cách nhanh chóng, mọi người lại trở về lầu các.

Lục Bích hơi sốt ruột nhìn Lục Bình, giữa bàn tay của hắn như là đang nâng vật gì nhưng mắt không thấy được.

Lục Bình thấy ánh mắt tò mò của bọn họ, mới nói: "Các ngươi dùng thần niệm cảm thụ."

Mọi người mới hiểu ra, liền dùng thần niệm tìm kiếm quanh lòng bàn tay Lục Bình, nhưng bọn họ đều nhíu mày lại, phát hiện vật trong tay Lục Bình như có như không giữa thần niệm.

"Thứ này tên là Bạo Phong Chi Vũ, địa giai trung phẩm linh vật, sinh ra từ gió. Thường tung bay trong gió, là một loại linh vật cực kỳ quý hiếm."

Nhìn dáng vẻ chờ mong của Lục Bích, Lục Bình cười: "Linh vật này rất thích hợp Bích nhi dùng khi tiến giai Đoán Đan trung kỳ."

Nghe Lục Bình nói vậy, biết hắn đồng ý đưa linh vật này cho mình, Lục Bích vui vẻ nói: "Cảm ơn cha!"

Lục Bình xoay người nhìn cầu thang lên tầng 7, nói: "Đi, lên tầng 7 xem, hẳn là một thế giới băng tuyết."

Kim mộc thủy hỏa thổ phong băng, bảy đại thuộc tính trong tu luyện giới. Trước đó mọi người đã đi qua ảo cảnh do 6 loại thuộc tính tạo thành, vậy lầu 7 tất nhiên là ảo cảnh băng tuyết.

Người đầu tiên bước vào tầng 7 là Lục Linh Nhi, theo sau là những người khác. Nhưng khiến bọn họ bất ngờ là ảo cảnh trong tầng 7 không phải là thế giới băng tuyết.

Cảm thụ nỗi mất mác trong lòng, Lục Linh Nhi thất vọng nói: "Này đâu phải thế giới băng tuyết, chẳng qua là một mùa thu hiu quạnh mà thôi."

Lục Bình cười cười: "Xem ra linh vật trong tầng 7 hoặc là không có hoặc là cấp bậc quá thấp."

Hai mắt Lục Bình hiện lên đạo thanh quang, sau đó liền đi thẳng tới một chỗ, đập tay xuống. "Cạch." Như là âm thanh khi đập vào bàn gỗ, thế giới trước mặt liền biến mất, thay vào đó là hình ảnh lầu các.

Lúc này, Lục Bình đang đứng cạnh bàn gỗ ở giữa lầu các. Trên bàn gỗ khắc đầy phù văn, nhưng không có băng thuộc tính linh vật nào đang trôi nổi cả, điều này làm Lục Linh Nhi càng ủ rũ.

Từ lúc tiến vào Bát Cảnh Lâu, nhờ Lục Bình giúp đỡ mà bọn họ tiến từ tầng 1 tới tầng 7 rất dễ dàng. Thấy tầng 7 chẳng có gì, Đại Bảo liền giục mọi người mau lên tầng 8, đồng thời vạch trần bộ mặt thật của pháp bảo Bát Cảnh Lâu này.

Lục Bình còn chưa kịp ngăn thì đám linh sủng đã chạy lên tầng 8. Hắn nhìn bọn họ biến mất ở chỗ cầu thang, bất đắc dĩ cười, lẩm bẩm: "Cũng tốt, vài đứa đều quen làm bậy rồi, nên cho chúng nó nếm mùi khổ một ít."

Dứt lời, Lục Bình chậm rãi đi về phía lầu 8.

Đại Bảo cùng Lục Cầm Nhi, Lục Linh Nhi hai người nôn nóng dẫn mọi người vào giữa lầu 8, đến khi quay đầu lại thì không thấy Lục Bình đâu, tim liền thắt lại.

Ngay sau đó, liền nghe thấy tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên. Ngước đầu nhìn lên, trên bầu trời không biết từ lúc nào đã đầy mây đen, xoay quanh đỉnh đầu mọi người.

Giữa mây đen lập lòe, liền vang lên tiếng sấm rền, kế đến là một tia sét đánh xuống đầu mọi người.

Đại Bảo vội nói: "Hợp sức lại!"

Mọi người liền tới cạnh Đại Quý, nghe Đại Quý gầm nhẹ, một mai rùa như mái nhà liền che phủ mọi người.

Những người còn lại đều truyền chân nguyên của mình vào trong mai rùa.

Mỗi khi bị sét đánh trúng, mai rùa màu đen đều run lên. Nếu không có chân nguyên từ những người khác giúp đỡ, Đại Quý đã sớm bị sét đánh đo ván.

Nhưng mây đen càng ngày càng dày đặc, sét đánh xuống càng nhiều, không chỉ Đại Quý mà Lục Cầm Nhi, Tam Linh cũng cảm thấy dần chịu không nổi.

Đại Bảo cuối cùng cũng hiểu ra. Lục Bình lâu như vậy còn chưa vào tầng 8 hiển nhiên là muốn cho mọi người một bài học vì tội chưa nghe hắn chỉ huy đã đâm đầu vào tầng 8.

Đại Bảo chợt la lớn: "Lão đại, cứu mạng a, chúng ta biết lỗi rồi."

Đại Bảo nói vậy liền khiến hai tên đầu trò Lục Cầm Nhi, Lục Linh Nhi tỉnh ngộ, vội la lên nhận lỗi để Lục Bình ra tay giúp. Không thì bọn họ cũng bị sét đánh thành than.

Thực ra Lục Bình đã vào tầng 8 từ lâu nhưng vẫn giấu mình. Thấy bọn họ đã biết lỗi mới đem Thất Bảo Lôi Hồ từ tâm hạch không gian ra ngoài.

Lục Bình nhớ tới hoàn cảnh trong 7 tầng đầu đều do linh vật có thuộc tính khác nhau tạo nên, không ngờ tầng cuối lại là thế giới lôi điện. Mà Thất Bảo Lôi Hồ cũng lấy các loại thiên địa kỳ vật có thuộc tính khác nhau làm cơ sở, sinh ra thần thông lôi điện. Chẳng lẽ giữa chúng có mối liên hệ nào đó?

Khi Lục Bình mới bước vào tầng 8, liền bị một tia sét nhắm trúng dù cả người đã ẩn giấu. Đúng lúc đó, Thất Bảo Lôi Hồ trong tâm hạch không gian chợt rung động, tia sét vốn sắp đánh trúng Lục Bình liền ngập ngừng một chút rồi quay qua chỗ khác.

Khi Lục Bình đem Thất Bảo Lôi Hồ ra, mây đen trên trời liền bị trấn áp. Vô số tia sét lấy Lôi Hồ làm trung tâm, tạo nên một tấm lôi võng bảy màu khổng lồ.

Tấm lưới khổng lồ được thu hồi, Thất Bảo Lôi Hồi lại rơi vào tay Lục Bình, mây đen trên trời cũng tán đi. Đám người Đại Bảo đều thở dài, mới thấy Lục Bình đang đứng cách đó không xa.

Lục Bình dẫn một tia sét từ Thất Bảo Lôi Hồ đánh vào thế giới ảo cảnh, ảo cảnh liền vỡ vụn như một tấm gương. Sau khi trở về lầu các, mọi người đều đi về phía bàn gỗ ở giữa.

Bàn gỗ này cũng không có chứa thiên địa linh vật, mà được chia làm bảy màu khác sau. Trên mỗi màu đều có khắc đầy phù văn huyền hảo. Dù Lục Bình dùng thần niệm cũng không thể đọc rõ.

Ở trung tâm bàn gỗ có khảm nạm một tòa Bát Cảnh Lâu thu nhỏ.

Trong tòa mộc tháp nhỏ này, trừ tầng 4 và 7 tối đen, các tầng khác đều tỏa ra ánh sáng. Đặc biệt là tầng 8, còn lập lòe ra tia lửa điện, không ngừng có tia lửa điện từ tòa Bát Cảnh Lâu thu nhỏ này hiện ra.

Lục Bình biết tòa mộc tháp nhỏ này là đầu mối quan trọng của pháp bảo này. Hắn lấy tay chụp lên đỉnh mộc tháp, một luồng chân nguyên nồng nặc màu xanh tím liền bao phủ cả bề ngoài tòa tháp, đồng thời tràn vào các tầng bên trong.

Khi chân nguyên đã tràn đầy tầng 1, tầng 1 liền rực lên ánh sáng màu vàng. Kế đến là tầng 2, 3, cũng bừng sáng lên màu xanh lục và màu xanh da trời

Tầng thứ 4 không có hỏa linh vật nên luyện hóa rất nhanh, chỉ hiện ra một hào quang màu đỏ nhạt mà thôi.

Tầng thứ 5, 6 do đẳng cấp linh vật cao hơn nên Lục Bình cũng tốn thời gian hơn một chút.

Sau khi luyện hóa xong tầng 7, vốn tưởng tầng 8 là khó luyện hóa nhất. Nhưng không ngờ chân nguyên của Lục Bình lại tiếng vào tầng 8 rất dễ dàng, khiến hắn hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ là do Thất Bảo Lôi Hồ?

Nếu bây giờ có người ở trong Doanh Thiên Đạo Tràng, liền có thể thấy Lục Bình càng luyện hóa tòa tháp nhỏ thì mỗi tầng Bát Cảnh Lâu càng sáng rực.

Khi Lục Bình luyện hóa xong tầng 8, tòa tháp nhỏ trên bàn gỗ trong lầu các chợt bừng sáng rồi biến mất. Mọi người nhìn Lục Bình, thấy hắn vẫn bình tĩnh dù cho tòa tháp nhỏ đã biến mất.

Ngay khi tháp nhỏ biến mất, cả tháp Bát Cảnh Lâu liền lung lay. Lục Bình quay qua nói: "Ta đã luyện hóa xong Bát Cảnh Lâu, giờ chúng ta đi ra ngoài."

Ở giữa Doanh Thiên Đạo Tràng, Bát Cảnh Lâu lung lay, rồi cả tòa lầu các bay lên giới, sau đó dần thu nhỏ lại.

Lúc này từ tầng thứ 8 chợt xuất hiện vài luồng sáng rực rỡ bay xuống đất, đúng là đám người Lục Bình.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía Bát Cảnh Lâu đang thu nhỏ lại, lúc này nó chỉ còn cao khoảng 8 tấc, nằm gọn trong lòng bàn tay Lục Bình.

Đại Bảo đám người đều chúc mừng Lục Bình thu được bảo vật, Lục Bình sau khi luyện hóa Bát Cảnh Lâu xong, đã hiểu rõ công năng của Bát Cảnh Lâu, trong lòng cũng là rất vui mừng.

Lục Bình trầm ngâm chốc lát, tuy Bát Cảnh Lâu giúp hắn tăng cao thực lực không ít, nhưng giá trị lớn nhất của cái dưỡng linh pháp bảo này là làm cơ sở phát triển của một môn phái. Thật sự có thể có thể dùng Bát Cảnh Lâu giá trị lớn nhất chính là Chân Linh Phái.

Lục Bình đem một đóa địa giai trung phẩm linh hỏa từ trữ vật pháp bảo ra, nó vốn là do Tam Linh cướp từ luyện đan đại sư Thái Chấn Phong của Doanh Hà Phái. Ngoài ra còn có một tôn giai lò luyện đan.

Sau khi hắn để đóa linh hỏa này vào tầng thứ 4, toàn bộ tầng 4 chợt bừng sáng rồi dần mờ đi. Nhưng tầng thứ 4 vốn tối tăm cũng trở nên sáng lấp lánh.

Lục Bình xoay người hướng về Lục Linh Nhi hỏi: "Linh nhi, ngươi nơi nào có phải còn có một phần địa giai trung phẩm băng thuộc tính linh vật?"

"A?"

Lục Linh Nhi cực không tình nguyện để một phần địa giai trung phẩm băng thuộc tính linh vật giao cho Lục Bình. Năm đó Lục Bình tại biển sâu yêu vực đánh chết Ngao Vô Song thì được tới hai phần địa giai trung phẩm linh vật, loại này linh vật bởi vì thích hợp Lục Linh Nhi tiến giai đoán đan trung kỳ thì sở luyện, cho nên Lục Bình liền để hai phần linh vật đều giao cho Lục Linh Nhi bảo quản.

Chẳng qua là Lục Linh Nhi mình tại tiến giai đoán đan trung kỳ thì, tối đa cũng chính là luyện một phần địa giai trung phẩm linh vật mà thôi, dù vậy, Lục Linh Nhi là không tình nguyện để mặt khác một phần địa giai trung phẩm linh vật giao cho Lục Bình.

Lục Bình thấy rõ Lục Linh Nhi chu miệng, buồn cười để linh vật nhận lấy, sau đó trực tiếp bỏ vào tầng thứ bảy lầu các. Tầng thứ bảy lầu các ở giữa đằng khởi một luồng sương lạnh màu trắng bạc, liền lấp lóe hào quang.

Ngay Lục Bình để cái này băng thuộc tính linh vật để vào lúc, như vậy ngoại trừ tầng thứ tám lầu các, cái khác mỗi tầng lầu các đều có một món thiên địa linh vật làm hoàn cảnh trấn áp hòn đá tảng, toàn bộ Bát Cảnh Lâu khí thế vừa biến đổi, Lục Bình có thể rõ ràng cảm giác được lúc này Bát Cảnh Lâu uy lực sản sinh chất thay đổi.

Bát Cảnh Lâu uy lực chủ yếu thể hiện tại ba phương diện: đầu tiên là nó dưỡng linh pháp bảo bản thân phẩm chất, thứ nhì đó là mỗi tầng lầu các ở giữa có hay không có thiên địa linh vật làm trấn áp, lần thứ hai sẽ nhìn trấn áp mỗi tầng lầu các ở giữa thiên địa linh vật phẩm giai cao thấp.

Lúc này Bát Cảnh Lâu đã cụ bị trước lưỡng hạng, mà đệ tam hạng không thể nghi ngờ vừa một cái thử thách pháp bảo chủ nhân thân gia công năng, Lục Bình mình cũng không dự định hoàn toàn dùng mình thân gia nhắc tới thăng Bát Cảnh Lâu, dù sao Bát Cảnh Lâu tương lai muốn đi gặp toàn bộ Chân Linh Phái tu sĩ mở ra, hiện tại chẳng qua là là tự cho là đúng, cho nên tiên dùng mình linh vật để 7 tầng lầu ở giữa linh vật đều nhồi, đợi đến lúc trở về Chân Linh Phái, tất nhiên muốn từ Cực Vi lão tổ tìm một ít cao phẩm giai linh vật để vào trong.