Chương 261: ꧁༺༒ Biến Thái Vương Giả Quái Vật Đánh Không Chết ༒༻꧂
Rầm...rầm...rầm...phập...phập
Gào..gào...gào
Rống...rống
Tốc độ hai bên đều đã vượt quá mức mắt thường quan sát, chỉ thấy những đường sáng giao thoa nhau rồi từng tiếng động kinh thiên vang lên lên, mặt đất thì đung đưa như thuyền trên biển gặp sóng lớn, ở chỗ những đường sáng trắng đỏ kia giao thoa nhau thì thịt, xương cốt bay tứ tung, huyết dịch vẫy trời cao.
Xuân Đức nhờ vào tốc độ, sức mạnh vượt trội hơn đám ghê tởm kia nên một mình hắn ngăn cản 7 cái núi thịt thối và hai con muỗi hình người, một trảo một liền cắt đi trên thân thể đám này một bộ phận nào đó cắt đi, nhưng khi hắn muốn nhân lúc kẻ không may kia bị suy nhược mà giết chết thì lại bị 8 tên còn lại điên cuồng công kích không cho hắn ra tay với con bị thương chưa phục hồi kia, độc tố hủ thực và kịch độ gây tê liệt của đám quái vật này Xuân Đức cũng không dám đón đỡ.
Chỉ cần không mấy bị tê liệt trong giây lát thì hắn có thể bị bọn này liên tục công kích cho tới khi chết mà không phản kháng được gì, bọn quái vật đương nhiên cũng biết điểm này nên mới có can đảm đương đầu với hắn mà không sợ hãi.
Bên Tà Long và Đại Bạch thì không được tốt cho lắm, nhờ vào sự sống mạnh đến không có bạn bè, 4 con quái vật vương giả liên thủ với nhau có thể đối kháng không bị thua thiệt.
........
Rầm...rầm
Chiến đấu đã tiếp tục được vài giờ liền trên mặt đất lúc này đều là vô số khối thịt lớn và máu tươi hòa với nền đất tạo nên một vùng đầm lầy đỏ tươi.
Xuân Đức chiến đấu với đám quái vật trước mắt mà lòng bực tức vô cùng, bọn này dường như là vô tận tái sinh rồi, đám này liên tục bị hắn cắt đứt đầu, tay,chân nhưng không lâu sau đó thì lại mọc lại nguyên trạng. Kinh dị vô cùng. Đã vậy system lại không thể phân tích ra điểm yếu bọn này nữa khiến hắn càng thêm bế tắc.
Đám quái vật lúc này cũng không tốt như Xuân Đức nghĩ, mặc dù có siêu cường sức khôi phục nhưng liên tục bị đoạn chi, trảm thủ thì có sinh mệnh dồi dào tới đâu cũng cạn kiệt. Cứ mỗi lần một bộ phận bị cắt đứt thì thời gian khôi phục lại chậm hơn một chút.
Bọn chúng đều có linh trí không phải thấp nên khi đánh với Xuân Đức mà không đụng chạm được tới một chút da lông của hắn một chút nào, đã vậy còn liên tục hao tổn sinh nguyên để phục hồi lại bộ phận cơ thể thì trong lòng bọn hắn đã mất đi hơn phân nữa ý chí chiến đấu, nhưng vẫn nuôi một ít hy vọng nên bọn này vẫn kiên trì chịu đòn, chỉ phòng thủ là chính mà không phải lấy công kích làm chủ nữa chờ đợi bên kia 4 đồng loại chiến thắng để lại hợp công Xuân Đức.
Như vậy hai bên lại lâm vào thế giằng cho không ai làm gì được ai cả.
......
Một lúc lâu sau
Khi Xuân Đức đánh cho 9 con vương giả quái vật co lại một chỗ phòng thủ thì hắn chớp cơ hội bỗng nhiên không tiếp tục công kích nữa mà chuyển qua tấn công một con quái vật đang dây dưa với Đại Bạch, bị Đại Bạch gắt gao ôm lấy cắn liên tục.
Xoạt...xoạt...xoạt
Vì đơn lẻ không có ai bên cạnh hỗ trợ, lại cộng thêm bất ngờ và bị Đại Bạch không chế, Xuân Đức dễ dàng dùng móng vuốt cắt đứt cái đầu và hai chân trước của con quái vật.
Đại lượng máu tươi đỏ thẳm bên trong có lẫn vô số giòi bọ nhưng nước lũ tràn đê mà lao ra, Đại Bạch không cắn nữa dùng hai chi trước túm lấy cái đuôi con quái vật quật mạnh xuống đất.
Rầm...rầm...rầm
Một loạt cú quật khiến cho đất rung núi chuyển vậy mà cũng không tổn hại gì tới con quái vật, tốc độ hồi phục nó nó cũng không giảm, vô số máu thịt tụ lại vết thương bắt đầu mọc ra bộ phận mới.
" Tung nó lên cao Bạch Bạch "--Xuân Đức hét lớn.
Đại Bạch dù không hiểu ý đồ của Xuân Đức nhưng nó vẫn tung cả con quái vật to lớn lên cao. Xuân Đức thấy Đại Bạch tung con quái vật lên cao thì ngay lập tức vận dụng hết sức mạnh mà điên cuồng cắt gọt con quái vật.
Xoạt..xoạt...phập...phập..phụt
Cả con quái vật trên cao trong một hô hấp đã bị Xuân Đức gọt thành vô số mảnh, tất cả xương cốt bị cắt đứt theo. Như một cái hồ máu bị vỡ bờ, tất cả máu huyết tuôn ra cùng với đám giòi bọ béo trắng lúc nhúc rơi tự do trên cao.
Nhưng lúc này Xuân Đức lại phát hiện trong cái đám giòi đông nhung nhúc kia hắn lại thấy có một con giòi rất khác thường, con này khi thấy hắn phân thây con quái vật ra từng mảnh thì trên cái khuôn mặt như ngạ quỷ kia lại biểu hiện vô cùng sợ hãi một cách nhân tính đến khác thường, tiếp theo đó lại nhanh chóng lẩn trốn vào trong đám máu thịt của con quái vật.
Việc kì quái tất có yêu, Xuân Đức ngay lập tức dùng đuôi đâm sâu vào trong đống thịt có ẩn chứa con giòi khác thường đó tìm kiếm, cũng chỉ trong nháy máy con giòi dài cả vài mét kia bị cái đầu rắn ở cuối cái đuôi cắn ngang người lôi ra ngoài.
Khi bị lôi ra ngoài con giòi to lớn này cả người phát ra kim quang đại thịnh, điên cuồng giãy dụa muốn trốn thoát. Không biết con giòi to lớn này là như thế nào Xuân Đức ngay lập tức chích cho nó một đống chất độc vào cơ thể.
Một hô hấp sau cả thân thể con giòi kim quang yếu bớt, sau đó chuyển sang xanh đen cuối cùng thì tèo. Khi con giòi này vừa chết thì cả một cái biển trùng trong máu huyết của con quái vật kia cũng đồng loạt chết đi, con quái vật cũng không tái sinh nữa, những đống thịt, khối thịt nhanh chóng đen lại rồi xẹp xuống hóa thành từng bãi bầy nhầy.
Từ lúc Xuân Đức chuyển biến mục tiêu công kích đến khi con quái vật đầu tiên bị hắn tiêu diệt cũng chưa tới 5 cái hô hấp. Khi con quái vật kia tèo rồi thì những kẻ ở đây mấy kịp phản ứng lại.