Chương 267: ꧁༺༒ Vấn Lòng ༒༻꧂

Cân Cả Thiên Hạ

Chương 267: ꧁༺༒ Vấn Lòng ༒༻꧂

Xuân Đức cũng rất muốn xem chi tiết thông báo gồm cái gì nhưng hắn bây giờ đang phải rất chăm chú, cẩn thận từng li từng tí mà thôn phệ năng lực của siêu giòi, không may xẫy ra biến cố gì thì hơn 70% năng lượng hắn duy trì mối liên hệ cướp đoạt sẽ ngay lập tức phản phệ khiến hắn chết không kịp ngáp.


Dưới sự tập trung cao độ thì chỉ sau thêm 10 canh giờ nữa Xuân Đức hoàn tất việc thôn phệ năng lực của siêu giòi, đến lúc cuối cùng thì hắn cũng làm thịt luôn con giòi kia mà khôi phục thân thể.


Sau khi làm xong thì hắn ngay lập tức nằm lăn ra trên mặt đất mà thở hổn hển, lần đầu thi triển loại tà ác năng lực này khiến hắn tiêu hao vô cùng lớn.


Qua vài canh giờ khi cảm thấy khỏe lên một chút Xuân Đức mới xem lại thông báo những năng lực vừa mới cướp đoạt được.

꧁༺༒ Sinh mệnh tăng cường(Sơ Cấp) ༒༻꧂

Tăng giới hạn sinh mệnh và khả năng tự chữa lành 26%


꧁༺༒ Phân thân(Sơ Cấp) ༒༻꧂

Tạo ra một bóng ảnh tương tự bản thể, tồn tại vô hạn, phân thân không thể dùng năng lực đặc biệt, không có trí tuệ chỉ nghe theo lệnh của bản thể. Bản thể chết phân thân diệt. Sức mạnh và hình dạng của phân thân phụ thuộc vào bản thể lúc tạo phân thân.


꧁༺༒Chuyển đổi năng lượng(Thất bại) ༒༻꧂


Nhìn thấy thông báo cuối cùng hai chữ Thất bại to đùng thì trong lòng Xuân Đức thoáng qua một tia thất vọng nhưng rất nhanh thì hắn loại bỏ cảm xúc đó đi.


Lại tiếp tục nhìn lên cao trong đầu hắn lúc này hiện lên đủ loại câu hỏi mà hắn cũng không có lời giải, hắn tự hỏi bản thân từ khi nào mình lại trở nên như thế này, biến thành một con ác quỷ không hơn không kém, những việc mà ngày xưa có cho tiền hắn cũng không dám nghĩ tới bây giờ đã là việc bình thường như cơm bữa.


Giết người cái thứ mà ngày trước hắn chỉ nghĩ tới thôi cũng đã tay chân lạnh ngắt, không dám nghĩ tiếp vậy mà bây giờ việc này đối với hắn còn dễ hơn là ăn cơm nữa, tùy tiện liền giết, giết xong còn chẳng thấy cảm xúc gì cả, cứ như là vừa giết một con kiến hay một loại sâu bọ đáng ghét nào đó.



Ăn đồng loại, nếu như người bình thường chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy tởm lợm, buồn nôn rồi, trước kia hắn cũng vậy, thấy cái hành động này giống như là một hành động của loại súc sinh nào vậy, nói chúng hành vi ăn đồng loại không xứng đáng là con người.


Ngày xưa là vậy còn bây giờ thì sao? hắn đã khác tim người ăn sống hay ăn chín gì hắn cũng đã ăn qua, não người hắn cũng đã ăn rồi cũng không khác gì não khỉ là mấy có vị tanh tanh, giống mùi thịt để lâu mà thôi. Đôi khi hắn thấy những hành vi của mình thật ghê tởm nhưng mà qua chém giết quá nhiều lần khiến hắn cảm thấy vậy cũng không có gì sai cả và hắn cũng bắt đầu thay đổi cách nhìn.


Đã là địch nhân rồi thì chỉ có một kẻ được sống mà thôi, vậy thì còn nói gì tới tàn nhẫn hay không tàn nhẫn nữa, có thể hắn giết người thành thói quen nhưng những kẻ hắn giết tất cả đều là địch nhân, hắn cũng chưa bao giờ giết người thường hay người vô tội, à thi thoảng cũng có nhưng không nhiều mà cũng chỉ mới có 2 lần.


Cuối cùng hắn tự đặt ra một câu hỏi lớn, làm vậy được gì? tại sao phải làm như vậy? có hối hận không? có sợ người đời khi biết được khinh bỉ không?.


"Tại sao phải làm vậy? Tại sao? Như vậy có đáng không"--- Xuân Đức lầm bầm nói đi nói lại duy nhất một câu như người thần kinh.


Sau một hồi lâu khuôn mặt hắn giãn ra, một nụ cười mỉm xuất hiện, hắn đã tìm được đáp án cho câu hỏi đó.

* Hắn làm tất cả đều vì chính bản thân và những người thân của mình mà thôi, với hắn người thân tất cả là điểm tựa tinh thần, là nơi đặt hi vọng của hắn, tuế nguyệt như thoi đưa nhưng trong lòng của hắn từ trước tới này chỉ có Lão Hệ, Vũ Y, Lan Lan và tiểu Thất là người thân mà thôi, cũng có rất nhiều người đối tốt với hắn nhưng trái tim của hắn không đủ lớn để chứa tất cả những người đó, có lẽ sau này sẽ khác*


Còn nếu có ai hỏi hắn chỉ vì người thân mà làm nhiều chuyện thương thiên hại lí như thế liệu có đáng không. Hắn sẽ không trần trừ mà sẽ trả lời rằng:

* Ta vì người thân của mình có thể không cần tính mạng này, hóa ma, thành quỷ cái đó ta không quan tâm, ta còn tồn tại là vì ta, vì người thân của ta và những người đối tốt với ta mà thôi, còn các ngươi sống hay chết ta không quan tâm, bất cứ kẻ nào chỉ cần làm hại tới người thân của ta, ta sẽ cho kẻ đó chết trong cô tịch, đau khổ, sợ hãi, giết hết bên cạnh người thân của hắn từng người, từng người một.....Cuối cùng mới là hắn*


Nếu ai đó lại hỏi hắn:

" Một kẻ như ngươi có từng hối hận chưa? Ngươi không sợ tiếng xấu của người khắp thiên hạ đều biết sao? ".


Hắn chắc chắn cũng chỉ nhìn người đó mỉm cười và nói:

" Hối hận để làm gì? có tác dụng sao? Nếu có hối hận thì ta chỉ tự trách mình quá vô năng, làm không gọn gàng để có kẻ biết được những chuyện ta làm mà thôi. Còn thanh danh cái đó có thể ăn được sao? hay là có thể giết ta nếu như có kẻ nào đó nguyền rũa ta một câu mà khiến ta chết đi thì ta cũng không còn sống tới lúc này rồi. Chung quy các ngươi muốn nói gì thì tùy nhưng đừng có để ta nghe. Đơn giản vậy thôi ".