Chương 252: ꧁༺༒ Hóa Hình Đan༒༻꧂

Cân Cả Thiên Hạ

Chương 252: ꧁༺༒ Hóa Hình Đan༒༻꧂

Xuân Đức liếc mắt một cái, ngửi ngửi một chút mới hỏi:

" Cái cục gì mà tròn tròn đen đen vậy, mùi vị lại không thế nào tốt, ngươi sẽ không phải ngươi tính cho ta thuốc độc chứ? ".

Tử Yên nghe vậy thì trên khuôn mặt xinh đẹp kia hiện lên vẻ tức giận, nàng dùng một ngón tay búng vào cái trán hắn tức giận mắng:

" Kiến thức nông cạn, đây là Hóa Hình Đan, là vật vô cùng trân quý đấy.Nó giúp ngươi có thể hóa thành hình người. Cái này là ngày trước ta phải hao tốn không biết bao nhiêu là tiền của đi mua nguyên liệu, còn phải vào địa cực tìm hóa hình thảo nữa, sau này còn phải về tông môn nhờ một vị luyện đan sư cao giai mới có thể luyện chế ra đấy, vậy mà ngươi cái con trùng mập này dám nói nó là độc dược à ".

Càng nói nàng càng tức giận, nước bọt văng tứ tung, đến sau cùng nàng ta trực tiếp động thủ luôn, nàng ta dùng hai tay nâng Xuân Đức lên lắc qua lắc lại.


Xuân Đức bị nàng lắc qua lắc lại nhưng không thèm đếm xỉa đến mà nói:

" Ngươi ăn thử xem có hóa thành đồng loại với ta không nào ".


Xuân Đức biết mình có nuốt viên đan dược đen như cục cơm cháy kia cũng không thể hóa hình được nên mới nói vậy. Nếu không thì ngay từ đầu hắn đã ăn ngay rồi.


Tử Yên nghe vậy thì dừng việc ngược đãi Xuân Đức lại ngạc nhiên đạo:


" Ngươi không muốn hóa hình sao? ".


Xuân Đức xem thường nhìn nàng nói:


" Tại sao phải hóa hình thành hình dáng nhân loại các ngươi cơ chứ, ta thấy hình dáng như bây giờ mới là chuẩn mực. Sao ngươi không hóa thành hình như ta vậy nè, có cánh có thể tăng tốc độ phi hành, độn thuật, lợi trảo có thể thay thế mấy cái vũ khí tầm thường kia.... nói chung ta thấy bản thân ta như bây giờ là hoàn mỹ nhất rồi, ta đâu có ngốc lại biến thành cái bộ dáng yếu nhược của các ngươi ".


" Ai nói nhân loại yếu nhược, ngươi không phải bây giờ bị ta tùy ý khi dễ sao? "--- Tử Yên không cho là đúng phản bác.


Xuân Đức nghiêng đầu liếc xéo nàng, vô cùng xem thường nói:


" Tại ta còn bé thôi, đợi ta lớn lên thì ngươi bị ta thổi một hơi cũng bay xa mấy tinh vực, mà có khi ta xuất hiện ngươi phải dập đầu quỳ bái như thấy tổ tiên mình ấy chứ ".


Tử Yên nghe vậy trợn tròn mắt tức giận nói:


"Còn nhỏ mà phách lối quá ha. Đã như vậy bây giờ ta phải tranh thủ bắt nạt ngươi mới được, không tới khi ngươi lớn rồi thì làm phản ".


Vừa nói tay của Tử Yên cũng đã hành động, nàng dùng hai tay bóp cái bụng của Xuân Đức, rồi lại túm hai cánh tung lên cao, tiếp theo là cầm cái đuôi treo ngược hắn lên. Xuân Đức cũng không để cho nàng tùy ý khi dễ hắn liên tục cào, cắn, nhổ nước miếng lên người Tử Yên.


Một lúc sau thì Tử Yên quần áo đã bị rách te tua, thi thoảng có vài chỗ còn có máu chảy ra, còn Xuân Đức hiển nhiên là bình yên vô sự rồi, da dày thịt béo làm sao có thể bị thương được chứ.


Khi hai người đang quần ẩu với nhau thì bỗng nhiên nơi này xuất hiện thêm vài nhân ảnh, Xuân Đức và Tử Yên vẫn giữ nguyên tư thế cào cắn nhau trên mặt đất mà nhìn mấy người mới đến. Khi nhìn rõ đám cô hồn này là ai thì hai người tiếp tục lao vào cào cắn lẫn nhau.


Mãi cho đến khi Tử Yên nằm gục trên mặt đất thì cuộc hỗn chiến mới kết thúc. Lúc này Xuân Đức mới ngồi trên người nàng ta ngẩng cao đầu khãng định bản thân là người giành chiến thắng. Nhìn 6 người Xuân Đức hỏi:


" Có chuyện gì mà 6 tên cô hồn các ngươi lại mò tới đây? ".


Ánh Nguyệt tiến lên phía trước một bước hơi cúi đầu thưa:


" Thưa chủ.. ". Nói tới đây bỗng nhiên nàng lại dừng lại không dám nói nữa mà nhìn về phía Xuân Đức có chút lúng túng.


Xuân Đức thấy nàng ta không nói nữa thì biết nàng ta đang suy nghĩ cái gì, hắn nói:


" Gọi ta là đại nhân "


" Vâng, đại nhân. Chuyện là thế này, Phong tỷ muốn gặp chúng tiểu nhân nên bọn tiểu nhân tới đây "--- Ánh Nguyệt ngượng ngùng đạo.


Xuân Đức nghe vậy thì trong lòng đậu đen rau muống, hắn thầm mắng * Các ngươi mấy tên cô hồn này làm bố tưởng có chuyện gì quan trọng, vòng vo mãi cuối cùng hóa ra là cái lý do củ chuối mà không thể chuối thêm được nữa *


Xuân Đức nhìn xuống Tử Yên đạo:


" Ngươi sẽ không phải chết rồi chứ, yếu đuối quá vậy? ".


Tử Yên hữu khí vô lực, có chút căm tức đạo:

" Ngươi cái con trùng mập chết tiệt, lại dám hạ độc bổn tiểu thư, mà chất độc của ngươi làm sao lại mạnh như vậy, đến cả ta cũng không thể hóa giải được, cả người cảm thấy vô lực".


" Ta mà thèm hạ độc một kẻ nhân loại yếu đuối tới đáng thương như ngươi sao, chẳng qua là ta cắn yêu ngươi vài cái rồi không may chất độc đi vào cơ thể ngươi thôi. hắc hắc "-- Xuân Đức gian xảo cười nói.


Tử Yên: ".....".

Ánh Nguyệt: ".....".

Mấy tên còn lại: "....".

......................


Vì chất độc cũng chỉ là một chút xíu nên với tu vi của mình Tử Yên nhanh chóng có thể khôi phục. Mọi người bây giờ đang ngồi dùng linh quả, tuy không biết là quả ăn nhưng ăn vào thấy ngọt ngọt, man mát nên Xuân Đức cũng tích cực ăn nhưng cô nàng Tử Yên chết tiệt kia luôn tranh với hắn.

Đang lúc này Ánh Nguyệt lên tiếng đạo:

" Phong tỷ, tỷ nói là có chuyện cần muội giúp, bảo muội đi gọi thêm vài người, bây giờ người cũng đã tới tỷ nói chuyện gì muốn nhờ ra đi".

Tử Yên nghe vậy thì ngừng việc tranh giành linh quả với Xuân Đức ngẩng đầu lên đạo:

" Ta nghe nói Diệp Linh Tông và Ma Môn cùng phát hiện một cây Thiên Dụt Đằng ở bên trong Vực Thẳm Tử Vong, loại Thiên Dụt Đằng là một loại ma đằng khi còn nhỏ thì không đáng nhắc tới nhưng khi đã lớn lên rồi thì vô cùng khó đối phó, hình như đã có vài tu sĩ cao giai tham gia vây công bị nó thôn phệ sạch sẽ".


Ánh Nguyệt khó hiểu đạo:

" Chuyện này thì có liên quan gì tới chúng ta, tại sao lại phải mạo hiểm tới đó làm gì? ở đây tu luyện không phải tốt hơn sao? Cứ kệ cây Ma Đằng đó lúc nào Vực Thẳm Tử Vong mở cửa nó có khi còn là một trợ lực lớn cho chúng ta ngăn cản quái vật ấy chứ".


Tử Yên lắc đầu đạo:

" Muội nói vậy là không đúng rồi, chúng ta có để yên thì mấy thế lực kia cũng không nguyện ý,mà chúng ta đi lần này là vì mấy con thánh thú sinh sống bên cạnh Thiên Dụt Đằng mà không phải là Thiên Dụt Đằng, chỉ cần bắt một con thì cũng tương đương với một tên Bất Diệt Cảnh trung giai rồi, nếu như là được con non thì càng tốt mà may mắn chúng ta thu phục được Thiên Dụt Đằng thì càng tốt hơn, vì đã có ước định nên Thánh Địa chúng ta chỉ có thể 7 người đi, tuy có đôi chút mạo hiểm nhưng đó cũng là một cơ duyên lớn.


Hơn nữa lần này đi tỷ còn có mục đích khác, không đi không được"