Chương 250: ꧁༺༒ Giả Ngây Thơ༒༻꧂
Thôi thì chót dại Xuân Đức cũng chỉ thở dài một hơi sau đó nhìn về mười mấy cái xác còn lại đang nằm trên mặt đất kia, tâm niệm vừa động một cái tất cả nhẫn trữ vật, vũ khí hay đại loại như vậy đều bay về trong trảo nhỏ của Xuân Đức, cũng không xem xét là có gì ở bên trong hắn ném thẳng vào trong không gian vong linh.
Tiếp theo đó Xuân Đức há miệng một lực hút vô hình hướng mấy cổ thi thể kia mà tới, từ bên trong những cổ thi thể toát ra những luồng năng lượng tinh thuần nhanh chóng bị Xuân Đức hấp thu, qua vài hô hấp mấy cái xác trên mặt đất chỉ còn là bụi bặm bị một cơn gió nhẹ thổi qua thì ngay lập tức bay tán loạn, tự do phiêu tán bên trong gian thạch thất.
Sau khi hấp thu mười mấy tên Bất Diệt Cảnh thì bên ngoài cơ thể Xuân Đức xuất hiện một lớp băng sương màu trắng, cơ thể cũng lớn lên một chút nhưng cũng chỉ là lớn hơn một chút mà thôi bây giờ hắn vẫn ngắn một khúc, từ đầu tới đuôi cũng mới được 40 cm, cái bụng do vừa ăn cả con quái vật thủ hộ giờ y như quả bóng nhìn đáng yêu tới cực điểm.
Nhưng ai thấy hắn đang yêu chứ nhất quyết không phải là 6 tên Thiên Thu Thánh Địa đang ở đây, mấy tên này mới vừa tỉnh dậy sau cơn khiếp sợ bởi sức mạnh kinh thế hãi tục của Xuân Đức, lại bị cái năng lực quỷ dị hấp thu sinh mệnh người chết của hắn dọa thêm cho một trận. Mấy người nhìn khắp nơi đều là tro bụi đang phiêu tán mà nuốt nước bọt ừng ực.
.................
Động tĩnh ở nơi đây lớn như vậy thì không lý gì mấy lão bất tử ở phụ cận gần đây lại không biết, ngay sau đó không lâu ở bên ngoài gian thạch thất từng khe không gian bị xé ra, những thân ảnh nhanh chóng đi ra từ những cái khe không gian kia.
Đám người mới tới này vô cùng khoe khoang, kẻ nào kẻ nấy vừa hiện thân thì uy thế trên người bộc phát, sát khí đằng đằng, cứ như đang thị uy với ai đó vậy.
Nhưng khi bọn này dùng thần thức cảm nhận xung quanh thì sắc mặt tên nào tên nấy đại biến, ngay lập tức tụ lại thành một vòng tròn, lấy ra bản mệnh vũ khí mà đề phòng xung quanh.
Xuân Đức ở bên trong cũng đã thấy cảnh này hắn cũng chỉ nhìn 6 người mà liếc mắt một cái rồi không có nói gì thêm, tiếp tục nhảy lên vai thiếu phụ mà nằm, nếu như còn Khống Thần Phù của Tuyết Anh thì hắn cũng không ngại thu thêm mấy tên chân chạy ngoài kia. Dù sao pháo hôi Bất Diệt Cảnh vẫn có chất lượng.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì hắn cũng lấy làm kì, khi nào thì mình lại hiền lành như vậy rồi,nhưng suy nghĩ một chút thì hắn cảm thấy có lẽ là do mới ăn và hấp thu sinh mệnh của vài tên tu vi mạnh mẽ nên sự khát máu đã không còn, dẫn đến cái tính cách lương thiện chổi dậy.
6 tên nô bộc của Xuân Đức thì không biết Xuân Đức đang nghĩ gì, nhưng bọn họ đều là người thông minh thấy ánh mắt kia của Xuân Đức thì bọn họ cũng đã đoán ra được mình cần làm.
Nhìn nhau một cái cả 6 người đều tự mình đánh bản thân bị thương, sau đó dìu nhau cùng nhau đi ra ngoài thạch thất.
Họ vừa ra ngoài thì đã gặp đội ngũ mấy chục tên Bất Diệt Cảnh đang cùng nhau tiến về phía này, hai bên thoáng dừng lại nhìn nhau một cái sau đó không hẹn mà cùng thở ra một hơi. Một bà lão tay chống quải trượng tách ra khỏi mọi người tiến lên phía trước đối diện với đám người Xuân Đức, sau khi nhìn thương thế 6 người một lần thì mới đạo:
" Đã có chuyện gì xảy ra, làm sao mọi người lại thành ra nông nổi như thế này, là kẻ nào làm ".
Trong giọng nói có thể nghe được sự quan tâm chân thật của bà ta đối với 6 người.
Thiếu phụ lau đi vết máu ở miệng chậm rãi đạo:
" Là người của Hắc Vương Tông làm, việc này cũng không gấp đợi chúng ta trước ổn định vết thương đã ".
Biết việc này là do Hắc Vương Tông làm thì sắc mặt bà lão khó coi tới cực điểm, nhưng ngay sau đó thì trở lại bình thường,khi nghe tới thiếu phụ nói đi trị thương thì trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng không có biểu hiện gì là không vừa lòng, gật đầu đạo:
" Liễu sư muội nên đi trị thương đi, việc này cứ để bọn ta xử lý ".
Cũng không dây dưa thêm chút nào, mấy người gật đầu với nhau một cái rồi ai đi đường nấy,bà lão nọ vẫn nhìn theo bóng lưng của 6 người, khi thân ảnh của 6 người biến mất thì bà ta mới âm trầm quay lại phía sau đạo:
" Theo ta vào trong xem xét ".
..................
Một đường đi thẳng về một ngọn sơn phong cách cái nơi giao chiến trước kia không quá xa, Xuân Đức ngáp ngắn ngáp dài, hắn tự dưng cảm thấy có chút buồn chán, đường đường là một vị soái ca, tài năng đầy mình vậy là lúc này thì chẳng ai thèm liếc mắt hắn một cái,hắn vẫn nằm trên vai thiếu phụ suy nghĩ vẫn vơ.
Đang lúc hắn suy nghĩ lung tung thì thiếu phụ bỗng nhiên lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của hắn:
" Chủ nhân, nơi đây là nơi ở tạm thời của tiểu nô, không biết chủ nhân có gì phân phó".
Hắn thu lại tạp niệm nhìn xung quanh một chút, nơi đây chỉ toàn là hoa với cỏ, mấy con động vật nhỏ mà thôi. Nói chung thì cảnh sắc cũng tạm, ở nơi đây thì cũng không đến nỗi nào, suy nghĩ thêm một chút hắn mới đạo:
" Phân phó thì không có gì để phân phó cả, ta còn chẳng nghĩ ra việc gì làm nữa đây này, chắc lại đi ngủ cho qua ngày đoạn tháng, thật chán đến chết". Nói xong thì hắn bay xuống thảm hoa bên dưới nằm sấp ra, cả người nhìn uể oải vô cùng, trông đến tội.