Chương 1523: ꧁༺ Càng Đông Càng Vui༻꧂

Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1523: ꧁༺ Càng Đông Càng Vui༻꧂

---o0o---

Thế cục lâm vào trạng thái giằng co, bên phía Thần Thánh thế gia hoàn toàn áp đảo trước nhóm người Xuân Đức, có điều tuy rằng áp đảo nhưng lại không thể kết liễu được mấy người Xuân Đức.

Sau khi giao chiến được vài ba phút thì mấy tên Tinh Đế Cảnh của thần thánh thế gia chỉ cảm thấy trong lòng một trận phiền muộn, tuy là đè đối phương ra mà đánh nhưng mà đánh không chết đối phương.

" Lại mọc ra ta lại chém, ngươi mọc cái nào ta chém cái đó, xem ngươi có thể mọc được bao nhiêu cái."

Tên cường giả Tinh Đế Cảnh đang chiến đấu với Long Sát lúc này đã có chút phát khùng, hắn vừa mới chém rụng đầu của Long Sát xong nhưng ngay sau đó lại thấy Long Sát mọc ra một cái đầu mới, lần này đã là lần thứ chín hắn chém rụng đầu của Long Sát rồi mà thấy Long Sát vẫn chưa chết thì có chút phát điên.

Hắn phát điên, Long Sát trong lòng cũng là phát điên, nếu không phải vì đợi chờ thời cơ tới thì hắn nào để bị người chém rụng đầu, cứ mỗi lần như vậy tuy không gây cái gì thương tổn đối với hắn nhưng là khiến hắn cảm thấy biệt khuất à.

Nhưng vào lúc này, tình huống lại có biến đối, không gian bên phía trên đầu Xuân Đức đột nhiên xuất hiện ba động cực kỳ mạnh mẽ, tiếp đó ba luồng khí tức Tinh Đế Cảnh truyền ra bên ngoài.

" Vèo vèo vèo.."

Từ bên trong hư không nhảy đi ra ba người, một nam hai nữ, tất cả đều là ông lão bà lão, ba người này vừa ra bên ngoài nhìn thấy tình cảnh chiến đấu nơi đây thì kinh ngạc vạn phần, có điều ba người cũng không có chú ý quá nhiều đến chiến đấu nơi đây mà đảo mắt tìm kiếm ai đó.

Rất nhanh ánh mắt của ba người đều dừng lại trên người Ngưng Sát. Ngưng Sát lúc này đang đứng với Diệp Yến cùng với hai tên công tử của Thần Thánh thế gia, bọn họ cũng không có chạy mà đứng ở một bên nhìn trận chiến. Dù sao tình thế nơi đây đang nghiêng về bên phía Thần Thánh thế gia.

Sau khi đã xác định được Ngưng Sát không có sao thì tam lão cũng nhẹ thở ra một thời. Tiếp sau đó ba người đồng thời bay đến trước mặt Ngưng Sát bái kiến:

" Tiểu thư ngươi không sao là tốt rồi, chúng ta chỉ sợ tiểu thư gặp phải điều gì bất chắc."---Một bà lão nói.

Ngưng Sát nhìn thấy ba ông bà lão này thì nhẹ gật đầu, cười yếu ớt nói:

" Cảm ơn tam lão quan tâm. Ta không có việc gì."

Nàng vừa nói xong thì một tên thanh niên ở bên cạnh nàng, hướng phía tam lão chào hỏi:

" Vãn bối Thần Tôn(cái tên thôi) xin ra mắt ba vị tiền bối, mong ba vị tiền bối ra tay hiệp trợ bắt lại mấy tên tặc tử ngoài kia."

Nghe người này nói thì ông lão mặc trường bào màu đỏ "hừ" lạnh nói:

" Ta không quan tâm các ngươi Thần Thánh gia tộc cái gì phân tranh nhưng lần này các ngươi lại khiến cho tiểu thư nhà chúng ta lâm vào nguy hiểm, việc nơi đây xong ta sẽ đến gia tộc các ngươi muốn Thánh Thiên Đế một cái công đạo."

Thần Tôn nghe vậy thì cúi đầu thật sâu nói:

" Lần này là do lỗi lầm của hai người vãn bối, hai người vãn bối sẽ thụ thật sâu giáo huấn lần này, về phần của Ngưng Sát tiểu thư Thần Thánh thế gia sẽ cho Tiêu Gia một cái công đạo, kinh xin tiền bối an tâm."

Ông lão nghe vậy thì lại khẽ hừ nhẹ một tiếng, sau đó nhìn qua hai bà lão, hai ba lão gật gật đầu.

Ông lão lại nhìn Ngưng Sát nói:

" Tiểu thư ở nơi đây, đợi ba người chúng ta giải quyết việc nơi này lại sẽ mang tiểu thư trở về gia tộc"

Ngưng Sát nghe vậy thì nhẹ gật gật đầu cũng không nói gì thêm. Tiếp đó ba ông bà lão liền hường phía Xuân Đức mà giết đi qua, bọn họ đều là Tinh Đế Cảnh cường giả, vừa nhìn liền đã biết nên ra tay từ đâu.

Nhìn thấy tam lão rời đi, gia nhập chiến trường thì Thần Tôn hướng phía Ngưng Sát nói:

" Cảm ơn Ngưng Sát cô nương."

Ngưng Sát nghe vậy thì nhíu mày, nàng chán ghét hai tên nam nhân bên cạnh, mà một khi đã ghét ai rồi thì người kia dù làm cái gì cũng đáng ghét hết. Vì thế mà nàng cũng chẳng thèm đáp lại.

Lúc này đây ánh mắt của nàng đang nhìn về phía người thanh niên đang đứng ở nơi xa, nàng luôn cảm thấy người thanh niên kia có một cái gì đó rất quen thuộc.

Thần Tôn bị Ngưng Sát ghẻ lạnh thì sắc mặt có phần mất tự nhiên, hắn lúc này chỉ đành cười gượng để che đi sự xấu hổ của mình.

Một tên khác nhìn thấy hắn như vậy thì, âm dương quái khí nói:

" Tự tìm mất mặt."

Thần Tôn vừa nghe người này nói thì ánh mắt liền trực phun hỏa, có điều hắn vẫn là nhịn xuống, dù sao có tức giận cũng không được cái gì. Vấn đề quan trọng vẫn là chiến đấu trước mắt.

---o0o---

Xa xa, Xuân Đức nhìn thấy tam lão bay về phía bên này thì nhướng mày lên, ba tên này đều là trung kỳ Tinh Đế Cảnh, hai cái tứ trọng một cái ngũ trọng.

" Đến vừa lúc, hừm, ta lần này bắt gọn đám các ngươi sau đó lại chế thành con rối, mới hôm trước còn đang muốn thí nghiệm chế tạo đâu."

Tâm niệm vừa động, hắn liền gọi ra Tiểu Hắc. Tiểu Hắc vừa ra liền hướng hắn cúi chào:

" Chủ nhân."

Xuân Đức gật đầu nói:

" Cuốn lấy hai bà lão kia, lão già để ta."

Tiểu Hắc gật đầu đáp:

" Vâng, chủ nhân."

Tất cả mọi người nơi đây đột nhiên nhìn thấy bên phía Xuân Đức lại xuất hiện thêm một vị cường giả Tinh Đế Cảnh trung kỳ thì ngạc nhiên không thôi.

Mọi người đều là kẻ thông minh, lập tức cảm thấy có mùi âm mưu nơi đây, vì sao đối phương còn có một chiến lực cường đại như vậy mà không gọi đi ra, mà phải chờ đến lúc này.

Nhưng mà bọn họ có nghĩ nát óc cũng không ra nguyên nhân, trong lòng bọn họ càng lúc càng bất an. Nhưng hiện tại bọn họ lại đang chiếm thượng phong, chẳng lẽ lúc này lại chạy, cái này là không thể nào.

…….

Tiểu Hắc cuốn lấy hai bà lão, lợi dụng thân thể cường hãn cùng bảo vật kinh người, tuy tu vị ngang nhau nhưng Tiểu Hắc vẫn có thể một mình chiến hai người.

Lúc này đây, Xuân Đức đang đối diện với lão giả có tu vị Tinh Đế Cảnh ngũ trọng.

Hai người cũng không có lập tức xuất thủ mà ngưng thần nhìn nhau. Có điều hai người bọn họ chỉ nhìn nhau trong vài cái hô hấp thì lập tức xuất thủ.

Nhân lúc Xuân Đức còn chưa lấy ra binh khí, lão giả tay phải vừa động, phóng đi thanh hắc sắc phi đao, phi đao kia hóa thành một đạo lưu quang, hướng tới đầu Xuân Đức bắn tới.

Xuân Đức thấy vậy thì trong mắt hiện hàn quang, tay hắn hóa long trảo mạnh mẽ chộp lấy thanh hắc đao kia.

Lão già thấy vậy thì cười lạnh nói:

" Ngông cuồng tự đại, phi đao lão phu cũng dám bắt, đúng thật là không biết chữ chết như thế nào."

Có điều rất nhanh thì tiếng cười của hắn im bặt mà dừng.