Chương 1531: ꧁༺ Tiêu Bối(1)༻꧂

Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1531: ꧁༺ Tiêu Bối(1)༻꧂

[Vẫn chỉ 1c mọi người không cần chờ.]

---o0o---

Xuân Đức nghe vậy thì trên mặt thoáng lộ ra vẻ tươi cười, hắn chỉ nói một câu:

" Nếu ta có thể giúp ngươi giải độc. Ngươi cảm thấy sao, thành ý như vậy đã đủ chưa?"

Thanh niên bạch y sau khi nghe được lời nói của Xuân Đức, lập tức thần tình kích động, hắn vội vàng nhìn về phía Xuân Đức hỏi:

" Đạo hữu cũng có thể nhìn ra ta trúng độc, hơn nữa còn nói có thể giúp ta giải độc có phải như vậy không?"

Xuân Đức nhìn thấy hắn kích động như vậy thì kỳ quái nói:

" Việc ngươi trúng độc thì có gì đáng kinh ngạc, ta ở từ xa liền đã cảm giác được rồi. Chẳng lẽ ngươi bây giờ mới biết bản thân trúng độc."

Thanh niên bạch y nghe vậy thì trong lòng liền đại chấn, hắn lúc này vội nói:

" Đạo hữu trước hết mời ngồi."

Nói xong thì hắn phất tay một cái, một cái ghế không biết từ cái xó xỉnh nào bay ra, bay tới bên cạnh Xuân Đức, thấy vậy thì Xuân Đức cũng tiện kéo cái ghế kia lại rồi ngồi lên.

Thấy Xuân Đức đã ngồi xuống thì thanh niên bạch y lúc này mới nói:

" Đạo hữu có thể cho ta biết quý danh được sao?"

Xuân Đức mặt không biểu tình dựa vào ghế nói:

" Vô Tà. Còn ngươi?"

Thanh niên bạch y nhìn thấy thái độ của Xuân Đức như vậy thì cũng không có tức giận, hắn lúc này nói:

" Ta tên Tiêu Bối, Vô Tà đạo hữu có thể nói cho ta biết vì sao lại phát hiện ta đang bị trúng độc được không?"

Xuân Đức không mặn không nhạt đáp:

" Ta tu luyện độc công vì thể rất nhạy cảm với độc tố, à thêm một cái nữa là có thiên sinh độc thể nên mức độ nhạy cảm càng tăng thêm nhiều lần. Làm sao? Ngươi thực sự không biết bản thân trúng độc."

Tiêu Bối lúc này có phần khổ sở nói:

" Tại hạ vài chục năm về trước đột nhiên cảm thấy kinh mạch bế tắc, tu vi đình trị không tiến, không những không tiến còn đang không ngừng giảm xuống, hơn thế nữa ta còn bị liệt nửa người dưới. Lúc trước có rất nhiều y sư tới khám qua nhưng không ai biết ta mắc bệnh gì, đến cả bản thân ta cũng không cảm nhận được một điểm cảm giác nào cả, giống như là tự nhiên mà thành như vậy."

" Nhưng mà ta biết trên đời này không có gì là tự nhiên mà thành cả, đều cần có cái gì đó thúc đẩy, cũng giống như hiện trạng của ta hiện tại, ta nghi ngờ có người trong gia tộc âm thầm ám toán ta, mục đích khiến ta đánh mất quyền thừa kế nhưng mà vô sách, dù có hiềm nghi nhưng ta lại có biện pháp nào, nếu không phải có Tiểu Ngưng thì ta còn sống tới hiện tại không cũng là một truyện."

Xuân Đức nghe hắn nói một thôi một hồi thì cuối cùng cũng hiểu ra dăm ba phần, có điều hắn lúc này lại cau mày nói:

" Ta nhìn chất độc trên người ngươi ít nhất cũng phải tích lũy hơn 52 năm 3 tháng có hơn đi, đã vậy mỗi ngày đều không dừng lại tích lũy bên trong thân thể, đã như vậy thì ngày nào người cũng phải tiếp xúc đến thứ chất độc này. Hơn nữa cách lúc ta đến không lâu ngươi cũng mới vừa tiếp xúc qua chất độc kia. Ngươi cố gắng suy nghĩ một chút xem cách lúc ta tới nửa giờ ngươi từng tiếp xúc qua cái gì?"

Tiêu Bối vừa nghe vậy thì trong lòng cả kinh, Xuân Đức vừa nhìn liền biết độc tố tích lũy trong người hắn bao nhiêu năm, đúng thế 52 năm trước hắn bắt đầu cảm thấy trong người không khỏe, sau đó dần dần thành ra như thế này.

Lại nghe Xuân Đức nói tới nửa canh giờ trước, hắn lúc này không khỏi nhớ lại, đột nhiên hắn nhớ ra cái gì, tay trái hắn vừa lật thì một cái hộp màu đỏ hiện ra. Tay khẽ mở nắp hộp lộ ra bên trong 29 viên thuốc màu đỏ, tròn vo phát ra huyết tinh khí nồng đậm.

Xuân Đức lúc này đây tay ra chộp lấy cái hộp kia, nhặt từ bên trong hộp một viên lên quan sát nhưng quan sát một lúc hắn cũng không phát hiện ra vấn đề, vậy là hắn bỏ luôn một viên vào trong miệng nuốt xuống.

Nhưng nuốt xuống viên thuốc kia xong Xuân Đức cũng không có cảm thấy cái gì không ổn, hắn chỉ cảm thấy một luồng tinh thuần huyết khí chạy dọc khắp thân thể ôn dưỡng cơ thể hắn mà thôi.

" Không phải cái này, ngươi nhớ lại xem còn…."

Xuân Đức đang nói đột nhiên dừng lại, lúc này đây hắn tự dưng hít vào một mùi hương giống mùi hoa lài, vốn mùi hương kia cũng không có vấn đề gì nhưng khi tiếp xúc với luồng huyết tinh khí do viên thuốc hắn vừa nuốt bên trong thân thể hắn thì đột nhiên sinh ra một loại độc tố, cái thứ độc tố vừa được sinh ra kia trùng hợp với thứ đang ở bên trong người tên thanh niên.

Tiêu Bối nhìn thấy Xuân Đức sắc mặt biến hóa như vậy thì cũng nín thở, đợi chờ hắn lên tiếng.

Xuân Đức sau khi đã xác định chính xác nguyên nhân tạo ra độc tố kia thì lúc này dùng ánh mắt sắc bén quan sát khắp nơi, rất nhanh hắn liền phát hiện ra mùi hương giống mùi hoa lài kia từ đâu phát ra.

Đó là từ trên một cái dây chuyền đang đeo trên cổ của Tiêu Bối.

Xuân Đức lúc này nhìn tiêu bối giải thích ngắn gọn:

" Độc tố bên trong cơ thể ngươi là do ăn phải loại thuốc này cùng với hít phải mùi hương bên trên cái dây chuyền ngươi đang đeo. Nếu ngươi chỉ hít phải mùi hương hay ăn phải loại thuốc kia thì cũng không sinh ra độc tốt, chỉ khi cùng lúc vừa ăn vừa hít phải thì mới sinh ra độc tố."

Tiêu Bối nghe vậy thì ánh mắt chợt co rụt lại, hắn lúc này giật đứt sợi dây chuyền đang đeo trên cổ xuống, trong mắt hắn lúc này bạo xạ ra hung mang, hắn nhìn sợi dây chuyền nghiến răng nghiến lợi nói:

" Hóa ra là ngươi. Được lắm, được lắm, đợi một ngày ta khôi phục, ta sẽ khiến cho cả nhà ngươi phải chôn theo cùng ngươi."

Xuân Đức nghe vậy thì cười nói:

" Ngươi không hoài nghi ta sao?"

Tiêu Bối lắc đầu nói:

" Chỉ cần đạo hữu có thể giúp ta trị khỏi bệnh thì lời của đạo hữu có thể tin tưởng 100%."

Nhếch môi cười cười, Xuân Đức lại hỏi:

" Như vậy cái giá đâu này?"

Tiêu Bối chém đinh chặt sắt nói:

"Chỉ cần đạo hữu có thể trị được hết bệnh của ta, mặc kệ điều kiện gì, ta đều đáp ứng đạo hữu."

Xuân Đức nhếch môi khẽ cười nói:

" Hay lắm, ta thích người tính cách sòng phẳng, có điều nói miệng không bằng chứng, chúng ta nên lập ra một cái tín đạo minh ước. Sau này rắc rối của ta cũng sẽ là rắc rối của đạo hữu, rắc rối của đạo vẫn sẽ là rắc rối của đạo hữu. 100 năm sau hết hiệu lực. Đạo hữu cảm thấy ra sao?"

Nghe được điều kiện này thì khóe miệng của Tiêu Bối cũng không khỏi giật giật mấy lần, có điều nghĩ tới tình trạng của bản thân hiện tại, nếu không trị bệnh thì sau này cũng chỉ có thể biến phế nhân mà thôi.

Nghĩ tới điểm này hắn liền không do dự mà gật đầu nói:

" Ta đồng ý."

Xuân Đức gật gật đầu cười nói:

" Vậy thì tốt, chúng ta ký xuống một phần tín đạo minh ước. Sau này chúng ta chính là bạn tốt của nhau rồi."

Tiếp sau đó hai người bắt đầu xuống tín đạo minh ước, ký minh ước rất nhanh liền xong xuôi, tiếp sau đó Xuân Đức tiến hành loại bỏ độc tố bên trong thân thể của Tiêu Bối.

Phương thức tiến hành chiết lọc độc tố ra khỏi thân thể của Tiêu Bối cũng vô cùng tàn bạo.

Hắn dựa vào tạo nghệ con rối của bản thân, trực tiếp rút ra linh hồn của Tiêu Bối sau đó tiến hành đúc luyện thân thể của hắn lại một lần nữa, loại bỏ toàn bộ chất độc kia ra khỏi xương cốt cùng những bộ phận khác.

Có điều chất độc kia cũng rất bá đạo, đã ăn mòn gần như toàn bộ thân thể của Tiêu Bối rồi, thân thể hắn lúc này cũng không khác gì cái rẻ rách chẳng có chút giá trị nào.

Vì vậy Xuân Đức lại phải hi sinh thêm một tên Thần Vương Cảnh để giúp Tiêu Bối tạo một cái thân thể mới.

Đối với Xuân Đức mà nói thì làm mấy cái việc này vô cùng đơn giản, không qua bao lâu thì hắn liền đã tạo ra được một bộ thân thể mới cho Tiêu Bối.

Bộ thân thể này giống hệt như bộ thân thể lúc trước, có điều cường độ thân thể đã là Thần Vương Cảnh trung kỳ nhưng mà lấy cái linh hồn yếu đuối của Tiêu Bối thì cũng không phát huy ra bao nhiêu chiến lực của cái thân thể này.

Tiêu Bối ở bên cạnh, nhìn tất cả mọi việc mà Xuân Đức làm, nhìn từ đầu tới cuối không bỏ sót một điểm nào, cả quá trình hắn đều há hốc mồm ra mà nhìn, hắn thật không ngờ trên đời lại có sự kiện hoang đường như vậy. Nấu chảy thân thể của kẻ khác sau đó lại đúc lại một thân thể mới.

Mãi cho đến khi linh hồn hắn quay về trong thân thể mới kia thì hắn vẫn không tin đây là sự thật.

Nhìn Tiêu Bối cứ hết nhìn chân lại nhìn tay thì Xuân Đức còn rằng hắn đang khó chịu kia nên nói:

" Chịu khó một chút, cái thân thể này cường độ là Thần Vương Cảnh trung kỳ nên với linh hồn của ngươi hiện tại có chút khó chịu nhưng có được thân thể này, sau này đường tu luyện của ngươi sẽ dễ dàng hơn."

Tiêu Bối lúc này đều như là sống trong mộng, nghe Xuân Đức nói vậy thì hắn hỏi:

" Ta vẫn là ta trước kia sao?"

Xuân Đức nhướng mày nói:

" Không là ngươi chứ là ai? Chỉ cần linh hồn của bản thân là được, thân thể khác nào bộ quần áo, thích thì mặc ghét thì bỏ đi thôi, hơn nữa cổ thân thể này ta vẫn giữ lại huyết mạch Tiêu gia lúc trước,chỉ là đắp nặn thêm một chút mà thôi, ngươi an tâm."

Tiêu Bối nghe vậy thì cũng cảm thấy rất đúng, có điều hắn vẫn cảm thấy cái gì đó sai sai. Nhưng không biết là sai ở điểm nào.