Chương 27: Tình cờ.

Bộ Bộ Thông Thiên

Chương 27: Tình cờ.

Khung cảnh tại Thiên Hoang Tứ Hải mông lung dần, như gió nhạt bị một bàn tay hờ hững xóa đi, Lâm Thiên cũng vậy, hư ảnh nữ nhân kia cũng vậy, ở trong thiên địa này hóa thành một điểm sáng lóe lên thiên địa một khắc sau đó trở thành vĩnh hằng.

Thanh niên trên lưng Văn Thú hướng Đông Hoang gào thét mà đi, khuôn mặt thanh tú không nhiễm bụi trần nhiều một tia thê lương.

Tại Khâu Sơn, Diệp Bất Phàm đang nằm sấp trên mặt đất, hai mắt trợn ngược, trong đan điền hắn giờ phút này lục quang cuồng bạo phóng xuất, có một cỗ khí tức tựa hồ là thiên địa cộng minh đang cuồn cuộn bộc phát, chỗ sâu đan điền phiến thế giới chứa đầy hỗn độn chi khí kia bỗng nhiên hiện ra một tấm khuôn mặt mờ nhạt, mang theo Vương giả khí chất là khuôn mặt của trung niên nhân tên gọi Lâm Thiên.

"Cung nghênh Diệp Lục Chi Chủ!" Ở giữa phương thế giới do diệp lục đan điền tạo thành, sấm triều rền vang, thế giới oanh minh, hóa thành sóng âm như thiên quân gào thét.

Diệp Bất Phàm không hay biết, hắn đang bị tràng cảnh vừa rồi làm cho khiếp sợ, sau khi Văn Thú Vương rời đi, mấy chục con Văn Thú cũng biến mất, chỉ còn lại ở trên mặt đất Địa Huyệt Ma Trùng đã bị hút thành xác khô, xác khô như cổ lão đại thụ mọc lên tỏa ra đậm đặc khí tức tử vong, Địa Huyệt Ma Trùng danh xưng bất tử nhưng cuối cùng vẫn bị thiên địch giết chết.

Diệp Bất Phàm bò dậy, như thói quen vỗ mông một cái, sau đó nhấc lên tay áo nhỏ cuốn đi bụi đất trên cơ thể, hai mắt linh động tỏa sáng, tham lam cười:" Toàn thân là chí bảo a! Ta vận khí hoàn toàn đúng nghịch thiên, đi dạo cũng gặp phải bảo vật!".

Nói xong liền triệu hồi trường kiếm bên trong mi tâm, một nhát chém đứt làm đôi Địa Huyệt Ma Trùng, mò kéo ra Hậu Thiên nội đan, Hậu Thiên nội đan này giá trị ra sao bản thân hắn tương đối rõ ràng, phải nói là tuyệt thế chí bảo, có thể chủ động nuốt vào như đan dược trực tiếp đề cao tu vi.

Diệp Bất Phàm không nóng vội, kích động ném nội đan Địa Huyệt Ma Trùng vào bên trong túi chứa đồ, hắn vừa mới đột phá một tiểu cảnh giới căn cơ chưa thật vững chắc, nếu bây giờ tham lam ngoại lực không những không mang lại nhiều tác dụng mà thậm chí còn lợi bất cập hại.

"Giá như ta có một cái giới chỉ chứa đồ a!" Diệp Bất Phàm tiếc nuối nhìn thây khô Địa Huyệt Ma Trùng, như ăn mày nhìn núi vàng lấp lánh trước mắt mà không thể tự thân khuân đi, bất lực thở dài.

"Ta không mang đi nổi thì cũng không kẻ nào được hưởng lợi!" Diệp Bất Phàm lẩm bẩm, một mồi lửa dứt khoát đốt cháy thây khô Địa Huyệt Ma Trùng.

Địa Huyệt Ma Trùng vốn dĩ đã bị Văn Thú hút đến khô héo, dưới một mồi lửa do nội hỏa đốt lên ở giữa trời ngùn ngụt bốc cháy hóa thành cát bụi phiêu tán, làm xong mọi chuyện Diệp Bất Phàm nhếch môi mãn nguyện cười, lại hướng chỗ sâu Khâu Sơn chậm rãi tiến nhập.

Khâu Sơn rộng lớn, càng đi vào trung tâm khung cảnh càng trở nên nhộn nhịp, ở đây Diệp Bất Phàm bắt gặp rất nhiều tu sĩ đang đuổi giết yêu thú, có khi lại quần tụ sinh hoạt, bọn hắn tới từ vô số tông môn tu chân của Đông Lâm cựu quốc.

Hiển nhiên Ngư Long hỗn tạp khó tránh khỏi xung đột chém giết, ở đây ngoài tu sĩ chuyên tâm săn lùng yêu thú ra thì chúng tu sĩ cũng đối với nhau điên cuồng, người với người xuống tay tàn sát, bọn hắn, một vài cá nhân có thực lực vì không muốn phải mạo hiểm lăn lộn ở bên trong Khâu Sơn mới làm ra thủ đoạn hạ đẳng là cướp bóc của nhau, dùng túi trữ vật của đối phương làm mục tiêu, y nguyên thực lực vi tôn, ai sống ai chết, ai là thợ săn, ai là con mồi còn chưa biết, vì núi cao còn có cao sơn.

Khung cảnh này rơi vào mắt Diệp Bất Phàm, đây là lần đầu tiên hắn có trải nghiệm thực về thế giới bên ngoài, nó khác xa với những gì Diệp Bất Phàm đã từng trải qua, ở Thanh Phong thành mặc dù khắc nghiệt nhưng cũng không đến mức quá ác liệt, ở Bát Cực Đạo Tông hắn bình bình đạm đạm sinh hoạt, tương đối yên ổn an vui, lời Diệp phụ nói quả không sai:" Thế giới bên ngoài không như con nghĩ " Diệp Bất Phàm cảm khái vuốt cằm, lần đầu thấy cha mình thực sự anh minh.

Khung cảnh ác liệt không làm cho Diệp Bất Phàm sợ hãi mà trái lại còn khiến cho hắn cảm thấy ít nhiều hứng thú, nhìn những bộ thi thể không đầu đứt đoạn tứ chi bị người ta lột sạch càng làm cho bầu máu nóng trong cơ thể hắn sôi sục:" Đây mới chân chính là thế giới tu chân, ở trong sự khắc nghiệt, ở dưới sự đào thải khủng khiếp này nếu như vẫn tồn tại đến cuối cùng thì nhất định là một phương cường giả!" Diệp Bất Phàm cảm khái, thanh sam lướt nhẹ, bộ mặt vô hại thâm trầm xuống, thanh đại kiếm nặng nề lắc lư trên vai, hướng về trung tâm Khâu Sơn kiên định bước chân.

Ở những nơi hắn đi qua không phải không người nhòm ngó, tuy nhiên từ trang phục đến phong thái Diệp Bất Phàm từ sớm đã khoác lên mình một bộ tán tu nhân gian nghèo khó, ở đây đám tu sĩ có chút thực lực lại lười cướp của tán tu, tán tu ngoài y phục đang mặc trên người chỉ sợ cũng không có thứ gì đáng giá.

Bỗng nhiên lúc này.

" Đạo hữu..Cứu mạng!" Gốc cây gần đó thình lình vang lên một tiếng thét vô lực, Diệp Bất Phàm cẩn trọng quét mắt.

Mặt đất loang lỗ máu tươi, máu tươi đã kéo lại thành màu đen sậm, ngay bên cạnh gốc cây đại thụ đổ sụp, một tên thiếu niên đang chật vật nhoài người rên rỉ, y phục hắn biến thành màu đỏ, cả khuôn mặt đều là máu, cánh tay trái bị chém xuống một nhát lạnh người, nửa thanh kiếm gãy còn ghim chặt trên ngực, thiếu niên như đèn cạn dầu, khuôn mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt, sinh mệnh tùy thời có thể theo gió bay đi.

Diệp Bất Phàm lạnh lùng nhìn tên thiếu niên, cảnh tượng thảm liệt khiến hắn bất giác rùng mình một cái, nhưng không quên cẩn trọng, tiếp tục lạnh lùng quét mắt dò xét.

"Đạo hữu! Đều là kẻ tu chân.. Van cầu ngươi cứu ta một mạng này.. Ta là đệ tử Thiên Vân Cốc xuống núi theo sư môn tham gia liệp yêu đại hội, vừa rồi bị một nhóm người tập kích trọng thương cướp đi toàn bộ tư trang cùng túi trữ vật, bọn chúng không giết chết ta mà phong bế tu vi, phong tỏa kinh mạch, để cho ta mất máu mà chết.. Ta Thượng Quan Môn Khánh..Van cầu ngươi!" Thiếu nên yếu ớt nhỏ giọng, thanh âm bất lực, ánh mắt cầu khẩn nhìn Diệp Bất Phàm.

"Quá ác độc, chẳng thà một kiếm đoạt mạng.. Hừ.. Lại dùng đến loại thủ đoạn bỉ ổi này, nếu để ta gặp được, lão tử nhét đầy mồm các ngươi Chí Tôn Bạo Dục Đan!" Diệp Bất Phàm hừ lạnh, bất bình nói, sau đó tiến đến bên cạnh, ngón tay ở trên cơ thể thiếu niên điểm nhẹ mấy vòng giải khai kinh mạch, đồng thời hào phóng ném ra một lọ đan dược chữa thương, bản thân hắn là Đan Đồ, càng là Lang Y, đối với loại tiểu thủ đoạn này cũng không mất quá nhiều công phu.

Được giải khai kinh mạch thiếu niên chật vật nuốt vào đan dược, sau đó tại chỗ phong bế máu huyết toàn thân, nửa canh giờ sau thần sắc mới dần ổn định, vừa mở mắt liền thở sâu, hướng Diệp Bất Phàm cảm kích ôm quyền.

Bản thân hắn không ôm quá nhiều kỳ vọng, ở bên trong Khâu Sơn này mặc dù đều là nhân loại với nhau nhưng cũng không ít kẻ mặt người dạ thú, càng vô cùng khát máu hung tàn, hắn cầu khẩn Diệp Bất Phàm là bởi vì đã đến bước đường cùng bắt buộc phải làm ra lựa chọn vãn hồi tính mệnh.

Nhìn biểu tình thiếu niên, Diệp Bất Phàm minh bạch suy nghĩ của hắn, vuốt cằm một cái nhếch môi cười nhạt:" Ngươi yên tâm.. Ta vậy nhưng không phải loại người kia, yên tâm dưỡng thương, bản công tử ở đây thủ hộ ngươi!".

" Đạ tạ! " Thiếu niên lần nữa khom người, trong đáy mắt nồng đậm cảm kích, cũng không nói nhiều mà tiếp tục trị thương, đến đây hắn hoàn toàn đặt lòng tin vào Diệp Bất Phàm, không phải bởi Diệp Bất Phàm khác những kẻ kia mà trên cơ bản đã không có lựa chọn.

Thiếu niên chữa thương, Diệp Bất Phàm chống kiếm lười nhác đứng bên cạnh ngáp dài một cái, sau đó cũng yên lặng nhập định, lúc này là giữa trưa thái dương gay gắt, mảnh thiên không bên trên rơi vào im ắng, thi thoảng lại vang lên từng tiếng hét dài sắc lạnh.

Mấy canh giờ trôi qua trời dần về chiều, Thượng Quan Môn Khánh lần nữa mở mắt, vừa mở mắt liền bắt gặp ánh mắt Diệp Bất Phàm đang đặt trên người hắn, Thượng Quan Môn Khánh hoảng hốt cúi đầu, nhãn thần kia mặc dù trong suốt không mang theo ác ý nhưng có một cỗ băng hàn khó tả, lại chứa đựng thâm trầm lạnh lẽo.

"Thượng Quan đa tạ ân nhân ơn cứu mạng!" Thượng Quan Môn Khánh đứng thẳng người, sau đó cong lưng thật sâu, thanh âm trầm trầm, ánh mắt mang theo sâu đậm cảm kích, đây hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng.

Diệp Bất Phàm đưa tay nâng hắn dậy, ôn nhu cười một tiếng:" Chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải suy nghĩ " Nói xong vỗ vỗ vai Thượng Quan Môn Khánh.

" Ân nhân! Ta còn không biết tên người?" Thượng Quan Môn Khánh liếc mắt nhìn Diệp Bất Phàm, nhỏ giọng hỏi.

" Ta danh tự Diệp Bất Phàm, Diệp tức chiếc lá, còn Bất Phàm kia chắc ngươi hiểu.. Là phụ mẫu khi sinh ta ra khí khái hơn người, lọt lòng liền có hào quá trực chiếu, trời sinh dị tượng, mới vắt óc suy nghĩ 7 ngày 7 đêm.." Diệp Bất Phàm ho khan, cao giọng.

" Đa tạ Diệp ân công!" Thượng Quan Môn Khánh ôm quyền, biểu tình có chút kinh nghi bất định, nhưng cũng không dám để lộ ra mặt, trong lòng cười khổ tranh thủ vuốt mông ngựa:"Diệp ân công quả thực khí khái bất phàm, tên như người vậy!".

Vừa nghe, ánh mắt Diệp Bất Phàm liền sáng lên, cẩn thận đánh giá Thượng Quan Môn Khánh một lần, càng nhìn càng thấy vừa ý, nhất là câu kia cực kỳ đi vào lòng người, cảm giác như bằng hữu đã quen biết từ rất lâu rồi, hiểu nhau tường tận.

Diệp Bất Phàm ho khan, ôn nhu cười, tiến đến bên cạnh Thượng Quan Môn Khánh ôm hắn một cái, biểu tình như thể hận không gặp nhau sớm hơn: " Đừng gọi ta ân công! Gọi Bất Phàm sư huynh a!" Không thèm hỏi tuổi đời, dứt khoát đặt mình ở vị trí cao hơn một bậc, Diệp Bất Phàm nheo mắt cười.

"Bất Phàm sư huynh!" Thượng Quan Môn Khánh cười khổ, bản chất hắn không phải hạng người mỏng manh thậm chí càng là một trang thiếu niên tuấn kiệt, nhưng đứng trước đối phương tựa hồ sở hữu mị lực đặc thù kia, hắn vậy mà không chút đắn đo suy nghĩ liền răm rắp làm theo, ở trong ánh mắt kia hắn cảm nhận được sự chân thành, ở trên khuôn mặt thiếu niên vô hại kia, ở trên nụ cười có chút vô sỉ kia hắn nhìn thấy sự ấm áp.

"Thượng Quan sư đệ.. Tốt a!" Diệp Bất Phàm xiết chặt vòng tay, biểu tình kích động muốn khóc, đối phương nói lời cảm tạ nhưng không hề hứa hẹn báo đáp, đây chắc chắn là một người thẳng thắn có tình, phù hợp tâm ý hắn, tình cờ tao ngộ nhưng vừa vặn đáng để kết giao.