Chương 132: Ở trong bệnh viện tâm thần (12)

Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 132: Ở trong bệnh viện tâm thần (12)

Có lẽ là coi toàn bộ những người trước mặt thành người chết, cho nên lúc nói chuyện Dương Diệc Nho cũng không có ý định giấu giếm gì, thực lực của gã vô cùng cường đại, từ trong lời đàm tiếu của Dương Diệc Phong liền bị gã giết chết, là có thể nhìn ra được trước kia hắn là thư ký bên người Dương Thiên Thành, chủ quản tất cả mọi chuyện liên quan đến đại trạch nhà họ Dương, ỷ vào công việc này, chắc gã đã hạ cổ tất cả mọi người trong nhà họ Dương, đối với gã mà nói, tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, nói không chừng chỉ cần hắn búng ngón tay, người nhà họ Dương chết sạch sẽ đã đành, lại còn không cần tốn nhiều sức.

Ngoại trừ chuyện Bách Hợp cùng đám người tâm thần lão Lưu đột nhiên xuất hiện là việc ngoài ý muốn ra, kế hoạch của Dương Diệc Nho có thể nói là nước chảy không lọt.

Dùng cổ giết người quả thực là khiến cho cảnh sát hiện đại không tìm ra bất kỳ chứng cứ nào, giết người xong gã còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Vậy mà Dương Thiên Thành lại có thể chọc vào nhân vật nguy hiểm như vậy. Bề ngoài Bách Hợp vẫn tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm, nhưng trong lòng lại lệ rơi đầy mặt.

"Trọng sinh gì…" Nhiệm vụ lần này không chỉ có đối thủ biết dùng cổ độc, còn đột nhiên xuất hiện một người trọng sinh phá rối đội hình. Về chuyện sao Dương Tĩnh Dung lại trọng sinh, hay là sau khi trọng sinh ả có mục đích đích gì, cô cũng chẳng cần phải quan tâm, dù sao Dương Tĩnh Dung cũng đã chết ở dưới tay cô, nếu như Dương Tĩnh Dung đã chết rồi, bất kể ả đã từng làm gì, hoặc có ý định gì, trước kia bị ám hại như nào đều không liên quan đến mình nữa.

Dương Diệc Nho mỉm cười nhìn Bách Hợp, vẻ mặt quyến rũ: "Tiểu Hợp thấy thế nào? Cô có nguyện ý ở cùng tôi, mai táng nhà họ Dương, rồi cùng tiến vào kỷ nguyên mới không?"

Gã vừa dứt lời, lão Lưu mặt vẫn còn hơi tái nhợt đã không nhịn được mà cười phá lên:

"A ha ha ha, Thánh chủ. So với chúng ta, người này còn điên hơn kìa. Tới giờ uống thuốc rồi!" Cô ta vừa dứt lời, Dương Diệc Nho liền hừ lạnh một tiếng, thân hình cao gầy nhanh như tia chớp, mọi người chỉ vừa chớp mắt một cái đã thấy hắn xuất hiện ở bên cạnh lão Lưu: "Nói lại lần nữa?"

"Để giữ gìn hòa bình và thế giới, phần tử phản động như mày đều đáng chết!" Lão Lưu ưỡn ngực, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, chỉ là tay cô ta không ngừng lôi ra một đống chai lọ bình thuốc ở sau eo. Sau khi lấy được liền mở ra dốc vào trong miệng, từ hành động như vậy có thể thấy được lão Lưu có chút khẩn trương, trong lòng Bách Hợp căng thẳng, thầm mắng một tiếng "ngu ngốc". Rõ ràng Dương Diệc Nho là một nhân vật nguy hiểm, lúc này lão Lưu lại đi chọc giận hắn, đang muốn mở miệng chửi, lão Lưu lại giơ tay lên nói:

"Thánh Chiến Đoàn…" Còn chưa dứt lời, Dương Diệc Nho đã áp lòng bàn tay hắn lên mu bàn tay của cô ta, một tiếng "bùm" nhỏ vang lên. Sắc mặt tái nhợt của lão Lưu trong nháy mắt như không còn chút máu nào, khóe miệng cô ta còn mang theo ý cười. Cả người ngã xuống đất, trong miệng còn một ít thuốc chưa kịp nhai nuốt cũng bị phun ra, rơi vãi bên khóe miệng cô ta, bên cạnh màu da trắng bệnh thoạt nhìn rất kỳ dị.

"Đứng dậy đi lão Lưu, đồ khốn nạn này." Lão Tiền cười khan hai tiếng, đồng thời đưa chân muốn đá vào người lão Lưu, bọn họ cùng vào bệnh viện đã nhiều năm rồi, đám người bệnh này không có công việc, không có người yêu, người nhà bọn họ gần như đã bỏ rơi bọn họ, trong bệnh viện cũng không có gì thuộc về riêng họ, ánh mắt của y bác sĩ nhìn bọn họ đều mang theo sự e ngại cùng cảm giác qua loa, trại an dưỡng tư nhân mặc dù xa hoa nhưng một chút tình người cũng không có. Về sau, thứ bọn họ có được cũng chỉ là tình cảm chung sống với nhau sau nhiều năm mà thôi. Thường ngày tuy bọn họ cũng đánh nhau, mắng chửi ầm ỹ, nhưng bọn họ lại rất quan tâm tới đối phương.

Lúc Bách Hợp đang thầm nghĩ như vậy thì cô chợt thấy trên mặt Lão Tiền chảy ra hai hàng nước mắt, trong lòng cô đau xót, đang cảm kích định nói gì đó thì lão Tiền đã không nhịn được mà ngẩng đầu cười:

"Ha ha ha, Lão Lưu chết rồi! Từ nay về sau tao chính là Đại đội trưởng!"

"…" Lúc này Bách Hợp đang muốn đưa tay bóp chết lão, lão Tiền lại móc ra chiếc chìa khóa không biết nhặt được ở đâu, ném về phía Dương Diệc Nho, đồng thời cũng nhổ nước bọt về phía hắn. Lão cúi đầu muốn ôm thân thể lão Lưu, Dương Diệc Nho bắt được chiếc chìa khóa, lại giơ chân đạp ở trên lưng lão.

Lão Tiền ho hai tiếng, cúi đầu muốn gọi lão Lưu dậy, máu lại không ngừng tuôn ra từ khóe miệng lão, thay vì ôm lấy bộ ngực đã bị chấn thương nặng của lão, giọt máu kia rơi trên mặt lão Lưu, lão lại run rẩy đưa tay lau vết máu trên mặt lão Lưu.

"Dương Diệc Nho." Ánh mắt Bách Hợp lập tức trầm xuống, người bệnh tâm thần không phải không có tình cảm, chẳng qua là trong đầu bọn họ như có một cánh cửa nào đấy vị khóa lại, chìa khóa lại mất nên không thể mở ra cánh cửa đó mà thôi, bọn họ là một người hoàn chỉnh, nhất là so với đám người vàng đỏ nhọ lòng son, bọn họ còn đáng yêu hơn nhiều! Bọn họ đáng yêu hơn một đám người gọi là anh em kết nghĩa của nhà họ Dương, quan trọng hơn, bọn họ đều xuống núi vì Bách Hợp. Giờ đây bởi vì công việc của cô mà lão Lưu lão Tiền liên tục xảy ra chuyện, trong lòng Bách Hợp xông lên cảm giác phẫn nộ, tuy biết mình không phải là đối thủ của Dương Diệc Nho, nhưng cô vẫn không kiềm được mà xông tới Dương Diệc Nho.

Quá vọng động rồi, trong lòng Bách Hợp hiểu rõ! Cơ thể nhẹ nhàng của cô bị Dương Diệc Nho đạp một cú bay đụng vào vách tường. Vừa rồi còn ôm thi thể Dương Tĩnh Dung khóc không ngừng, Dương Diệc Minh thấy cô bay tới liền không ngừng né tránh, cũng mặc kệ thi thể của Dương Tĩnh Dung. Đây chính là nhân tính, khách quan mà nói, sau khi lão Tiền bị thương còn sợ máu của mình làm bẩn khuôn mặt của lão Lưu, rõ ràng người có tâm tư đơn thuần còn sạch sẽ hơn nhiều.

Cô bò dậy, Dương Diệc Nho vừa sửa lại tóc tai vừa mỉm cười nói: "Rất tốt, mới có một năm rưỡi ngắn ngủi mà cô đã đạt đến trình độ như vậy, thật khiến cho người ta giật mình, nếu như cho cô mấy năm, rất có thể cô sẽ bỏ xa tôi."

Ngực Bách Hợp truyền đến cơn đau kịch liệt, cô giãy dụa muốn đứng dậy, nụ cười trên mặt Dương Diệc Nho vẫn không thay đổi: "Tôi cho cô hai sự lựa chọn, lựa chọn thứ nhất, là vì sự sống chết của bố mình mà dạy tôi cái gọi là võ công từ xem trời sao buổi tối, sau đó cô lại đi tự sát. Hai ấy hả, cô cũng có thể lựa chọn không muốn, gia nhập với tôi, đích thân giết chết bọn họ!"

Lúc này Bách Hợp cảm thấy rất nặng nề, cô nhìn thấy lão Tiền đã không tự chủ được mà gục xuống bên cạnh lão Lưu, nhưng để tránh không đụng vào cô ta lão còn lăn sang một bên, đám người Sở Ngọc muốn tới bên cạnh lão Lưu nhưng lại ngại bầu không khí trong phòng, đi vô cùng chậm, cuối cùng là đứng phía sau cô. Cho dù cô không vì nhiệm vụ, không vì sự sống chết của Dương Thiên Thành, nhưng khi nhìn thấy đám người này, sao cô có thể nhẫn tâm để bọn họ đi tìm chết chứ?

"Nghĩ thông suốt chưa?" Dương Diệc Nho cho rằng Bách Hợp không thể nào đáp ứng đi tìm chết, bởi vì gã cũng đã trải nghiệm qua sự huyền diệu của võ công, loại cảm giác này thực sự khiến cho người ta cảm thấy bay bổng, ham muốn, phảng phất như toàn bộ thế giới đều được dẫm dưới chân mình. Vì một lão già gần đất xa trời, sao cô lại có thể nhượng lại chuyện tốt như vậy chứ?

Là người ai cũng ích kỷ, nghĩ tới điều kiện này, không biết tại sao, Dương Diệc Nho lại cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị. Gã không muốn chơi đùa nữa, hắn muốn sớm tiễn đưa toàn bộ người nhà họ Dương lên đường, sau đó sẽ đi theo lộ trình của mình. Ở đây lãng phí quá nhiều thời gian, gã đã hơi mất kiên nhẫn rồi.

Gã giơ tay lên, mọi người sợ nhất là cái tư thế nắm tay của gã, thậm chí Dương Diệc Minh còn bật khóc: "Tiểu Hợp, em vội vàng đồng ý với nó thật sao?! Chẳng lẽ em muốn trơ mắt nhìn anh chết đi sao?"

Nghĩ tới câu nói vừa rồi của Dương Diệc Nho, sau khi mình dạy cho hắn võ công, mình lại phải đi tìm chết, bây giờ Dương Diệc Minh lại bảo mình mau đồng ý, vốn tưởng rằng trái tim sẽ nhói đau một cách khó hiểu, cô nhíu mày, nào ngờ cảm giác đau đớn trong tưởng tượng lại không xảy ra, Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, nhìn Dương Diệc Minh một cái: "Anh yên tâm, tôi sẽ không trơ mắt nhìn anh đi tìm chết đâu." Thấy trên mặt Dương Diệc Minh nở nụ cười rực rỡ như điên, Bách Hợp lạnh lùng nhếch môi: "Bởi vì tôi nhắm mắt lại!"

Nụ cười trên mặt Dương Diệc Minh lập tức cứng lại, hắn như không dám tin: "Tiểu Hợp, sao…sao em lại đối xử với anh như vậy? Em đã quên, đã quên tình cảm khi xưa của chúng ta rồi sao? Em đã quên hồi đó em yêu anh như thế nào rồi à? Em còn đồng ý là sẽ nói với bố nuôi, gả em cho anh, em đã quên tất cả rồi sao?"

"…Tôi đã quên hết rồi!" Thuốc mê chết tiệt, lúc này Bách Hợp lại thầm nguyền rủa loại thuốc mê kia làm cho cô tiếp nhận thiếu một đoạn nội dung vở kịch, nếu biết trước là sẽ như vậy, cô cũng sẽ không dẫn đám người kia xuống núi, nếu biết trước kết cục này, có chết cô cũng không đồng ý cho đám người lão Lưu hộ tống mình cùng đi vào bệnh viện, lúc này nghe được lời Dương Diệc Minh nói, ngoại trừ việc khiến cho cô nhớ ra mình từng bởi vì thuốc mê mà tiếp nhận thiếu một đoạn nội dung vở kịch ra, cũng chỉ còn dư lại hối hận cùng oán hận sâu sắc.

"Dương Diệc Minh, có phải là anh đã đưa tôi vào bệnh viện tâm thần không?" Bách Hợp quay đầu lại nhìn Dương Diệc Minh, lúc này trong lòng cô có quá nhiều câu hỏi, nếu như trước đây nguyên chủ hẹn hò với Dương Diệc Minh, mà Dương Diệc Minh lại cặp kè với Dương Tĩnh Dung, vậy thì có thể hiểu được hận ý của nguyên chủ. Chẳng qua nội tình rốt cuộc là như thế nào thì cô lại nghĩ không ra, bởi vậy lúc này vẻ mặt lại có chút tàn khốc.

Thở dài một hơi, Dương Diệc Nho vừa nhét tay vào túi quần, khóe miệng lại hơi mỉm cười:

"Nếu là chuyện này thì để cho tôi nói cho cô biết, coi như là một ưu đãi nhỏ trước khi giao dịch của chúng ta thực hiện." Lúc Dương Diệc Nho nói đến đây thì trừng mắt nhìn về phía Bách Hợp, trên mặt không có chút tàn nhẫn nào, nhưng chỉ cần gã hơi giơ tay nhấc chân là có thể dễ dàng đoạt lấy tính mạng của hai người lão Lưu và lão Tiền.

Lúc này Bách Hợp vừa hận gã lại vừa có chút kiêng kỵ, thấy gã hiếm khi muốn mở miệng giải đáp nghi hoặc trong lòng mình, cô liền cố nén lửa giận trong lòng, đồng thời cũng nhân cơ hội này mà điều tức nội lực đang rối loạn trong cơ thể mình, một phần khác thì chú ý tới lời nói của Dương Diệc Nho.

Thì ra là từ hơn ba năm trước, tuy Dương Diệc Minh còn trẻ tuổi, nhưng dưới sự giúp đỡ tiền tài quyền thế của nhà họ Dương mà tiến vào trung tâm chính trị của tỉnh thành. Tuổi trẻ mà lại tuấn mỹ đa tài, đã vậy chững chạc lại còn ôn nhu, lúc hắn nói chuyện thì ánh mắt như chứa đầy tình cảm, thiếu nữ trẻ người non dạ sao có thể chịu được sự hấp dẫn như vậy? Đương nhiên là dưới sự quyến rũ của hắn, nhanh chóng thích hắn.