Chương 135: Lật người khỏi cảnh khốn cùng (2)
Có một tập tục trước khi kết hôn, mặc kệ bên nhà trai có tiền hay không, cũng phải cho chút lễ hỏi để đổi lấy sự coi trọng của bên nhà gái, thế nhưng mẹ Lục không có tiền, liền gọi điện thoại kể khổ với Uông Bách Hợp, nói trong nhà còn hai đứa con cần phải đi học, trong nhà tạm thời không thể bỏ ra được nhiều tiền như vậy, xin Uôn Bách Hợp trước tiên trì hoãn lại, để bà nuôi hai con heo cho mập rồi bán lấy ba ngàn đồng làm lễ cưới hỏi!
Nghe nói như thế, Uông Bách Hợp cảm động đến suýt nữa rơi nước mắt đầy mặt, cô không quan tâm đến số tiền đó, cô đế ý nhất chính là phần tâm ý này của mẹ. Số tiền ba ngàn còn chưa đủ để cô tiêu vặt ở trường đại học, phần lớn số tiền cô đều tiêu vào trên người Lục Thiếu Quan, thế nhưng đối với mẹ Lục mà nói, số tiền đó chính là tiền sinh hoạt một năm của cả nhà, Uông Bách Hợp còn không cho mẹ Lục trả tiền như yêu cầu, còn nhiệt tình đưa lại cho mẹ Lục một vạn tệ, nghe trong điện thoại mẹ Lục mở miệng gọi một tiếng con gái, Uông Bách Hợp thoả mãn nở nụ cười.
Tiếp nhận nội dung câu chuyện tới đây, Bách Hợp không thể không cảm thán nguyên chủ khi đó thực sự dại dột đến đáng yêu, nếu nội dung câu chuyện kết thúc ở chỗ này. Câu chuyện cứ như vậy kết thúc không còn tiếp diễn nữa. Nếu kết thúc như vậy. Thì sau này cô cũng sẽ không xảy ra chuyện như vầy.
Uông Bách Hợp gả vào nhà họ Lục, hôn lễ đầu tiên được cử hành ở trong thành phố, họ hàng nhà họ Lục không có mấy ai, Lục Thiếu Quan lại kiên trì muốn về nhà tổ chức hôn lễ một lần nữa, Uông Bách Hợp cũng đồng ý, chỉ là chuyến đi này dường như hé ra bộ mặt thật của người nhà họ Lục, khiến Uông Bách Hợp khóc không ra nước mắt.
Quy tắc ở nông thôn rất nhiều, Uông Bách Hợp vừa đến nhà họ Lục. Phải ăn ít, làm việc nhiều, mẹ Lục rất sợ con dâu sau này sẽ không nể mặt mình, nên đối xử với cô không giống trước đây, huống chi mẹ Lục đã xem Uông Bách Hợp là người của Lục Thiếu Quan, cô lại không còn một thân hoàn bích, cũng chỉ là một đôi giày rách ở bên cạnh Lục Thiếu Quan, bởi vậy cũng không sợ cô đổi ý, sắc mặt đối với cô liền lạnh xuống, từ sáng tới trưa bắt cô nấu cơm giặt giũ, còn phải giúp đỡ luộc thịt heo. Hơn nữa vì thể hiện của gia đình mà ở trước mặt bà con thân thích, nhiệt tình chà đạp Uông Bách Hợp. Trực tiếp giáo huấn cô so với con chó cũng không bằng, nhìn thấy người trong thôn thở dài hiện ra sắc mặt hâm mộ, lại nhìn thấy vẻ mặt Uông Bách Hợp tức giận mà không dám nói gì, lúc này mẹ Lục mới có cảm giác thỏa mãn, càng ngày càng táo tợn hơn.
Ban ngày Uông Bách Hợp không dám ở trước mặt mẹ Lục bày ra vẻ mặt bất mãn, từ nhỏ cô đã được cha mẹ nuôi dạy, không được tranh luận với trưởng bối, chỉ có thể làm nũng ở sau lưng Lục Thiếu Quan. Lúc đầu, Lục Thiếu Quan còn bình tĩnh dỗ cô vài câu, thời gian sau, dù sao không chiếm được mới là tốt, một khi đã có được Uông Bách Hợp, xác định cô đã là người của mình, Lục Thiếu Quan liền không tình nguyện đối xử tốt với cô giống như trước đây, hơn nữa bởi vì mẹ Lục khoe khoang, nên nhiều người trong thôn đều gọi hắn là phò mã gia, Lục Thiếu Quan vốn là người có tính cách kiêu ngạo, lúc này càng không chịu được, hoàn toàn mất kiên nhẫn với Uông Bách Hợp, vì sợ mọi người hiểu lầm mình, vì thế hắn càng ngày càng hà khắc với Uông Bách Hợp, có rất nhiều chuyện người phụ nữ ở nông thôn đều không nhất định phải làm được, thế nhưng hắn lại áp đặt lên trên người Uông Bách Hợp, mãi đến khi làm mờ đi sự kiêu ngạo của Uông Bách Hợp, nhìn cô từng ngày từng ngày càng tuyệt vọng, trong lòng Lục Thiếu Quan xuất hiện một loại vui vẻ biến thái.
Sau khi kết hôn Uông Bách Hợp mới bắt đầu phát hiện cuộc hôn nhân chẳng hề mỹ mãn như trong tưởng tượng của mình, lúc này cô mới nhớ tới lời khuyên lúc trước của cha mẹ cô, cô vẫn cho rằng những cuộc hôn nhân trên đời này đều giống như cha mẹ cô, hai người vô cùng ân ái, bà nội bà ngoại thấu tình đạt lý, lúc trước khi sinh cô, tên của cô còn lấy từ họ Uông Bách của cha mẹ kết hợp lại, trong lòng cô lúc này vô cùng khổ sở, mỗi khi Lục Thiếu Quan xị mặt xuống làm ầm lên với cô, cô chỉ có thể nhớ lại quá khứ trước đây mà nhẫn nhịn.
May mà những ngày tháng ở dưới quê không quá dài, bởi vậy sau khi hai người làm xong hôn lễ, Uông Bách Hợp không thể chờ đợi được nữa liền nhanh chóng lôi kéo Lục Thiếu Quan trở về thành phố, cô hành động giống như chạy nạn như vậy lại một lần nữa làm cho người đàn ông Lục Thiếu Quan có tính mẫn cảm bị tổn thương, sau này trở thành một trong những tội lỗi mà hắn gán cho Uông Bích Hợp, cho rằng cô xem thường quê nhà của hắn, không chịu ở quê nhà lâu hơn, không hiếu thuận cha mẹ…
Chẳng qua khi đó Uông Bách Hợp quá đơn thuần, chưa nghĩ tới nhiều như vậy, sau khi kết hôn hai vợ chồng quả quyết muốn dọn ra ngoài ở, nhà ở trong thành phố tấc đất tấc vàng, dựa vào tiền làm ruộng của người nhà họ Lục e rằng cả đời cũng không mua được nhà, Uông Chính lấy ra ba triệu, thay con gái mua một căn nhà hai trăm mét vuông, lúc đó vì chuyện này, mẹ Lục còn cố ý đến thành phố một chuyến, đối với Uông Bách Hợp vừa dỗ vừa khóc, chỉ thiếu chút nữa đã quỳ xuống, Uông Bách Hợp ngây thơ nên đối với thủ đoạn của mẹ Lục, làm sao chịu đựng được, đầu óc mê mang đồng ý ghi tên hai người vào hộ khẩu nhà, lấy điều đó chứng minh cô yêu Lục Thiếu Quan.
Lúc đó có rất nhiều họ hàng của cô đều khuyên nhủ qua, Uông Bách Hợp thế nhưng lại quyết tâm muốn sống cùng Lục Thiếu Quan, người nhà khuyên cô nên đề phòng, cô còn cảm thấy người nhà đang chửi mắng chuyên tình cảm của cô và Lục Thiếu Quan, không chịu tin. Mua căn nhà kia xong, cô cũng mang thai, mẹ Lục liền dựa vào danh nghĩa muốn chăm sóc cô mà đến đó, bao lớn bao nhỏ chuyển đến thành phố hưởng phúc.
Từ sáng đến tối mẹ Lục hoàn toàn không có chăm sóc cô, ngược lại nói mình cả đời mệt nhọc cần người chăm sóc, bởi vậy liền sai một cô gái mang thai giặt quần áo nấu cơm, chưa kể, lúc sau mẹ Lục còn mang theo con trai con gái của mình lên thành phố, còn xuyên qua Lục Thiếu Quan dụ dỗ Uông Bách Hợp cho em bé của con gái lớn chuyển vào sống cùng căn nhà với Uông Bách Hợp. Bên trong căn nhà, người nhà họ Lục càng ngày càng nhiều, Uông Bách Hợp ở trong căn nhà này càng ngày càng không có tiếng nói, ngay cả nói cô cũng không có tư cách để nói, nhà họ Lục thường xuyên mở hội nghị gia đình, cô là người ngoài nên không có tư cách nghe. Cô ở trong nhà mình càng ngày càng giống một người ăn nhờ ở đậu.
Sau khi sinh em bé hai năm, thủ đoạn của mẹ Lục càng ngày càng cao minh, ở trước mặt cô thì thân thiết, sau lưng lại nói xấu cô, hàng xóm chung quanh nói cô ở sau lưng khắt khe với mẹ Lục, Uông Bách Hợp càng ngày càng không vui, cô bị mắc bệnh u buồn, ý nghĩ muốn chết thường xuyên ở trong đầu cô. Một lần nào đó cô nhịn không được cãi nhau ầm ĩ với mẹ Lục, Lục Thiếu Quan đã sớm không hài lòng việc cô suốt ngày muốn chết, hắn liền đưa tay đánh cô một trận, Uông Bách Hợp trong cơn tức giận ôm con mình trở về nhà mẹ đẻ, mẹ Lục giả bộ thu dọn hai bộ quần áo của mình rồi về quê, Lục Thiếu Quan hung hăng lôi kéo Uông Bách Hợp về quê nhà nhận lỗi với mẹ Lục.
Bị một đám người bắt quỳ gối ở trước mặt mẹ Lục, Uông Bách Hợp hối hận nói không nên lời, ánh mắt của mọi người chung quanh nhìn cô đã sớm không còn sự hâm mộ và tôn kính, mọi người đều cười nhạo cô, một cô gái nội thành gả vào nông thôn, ngược lại lại bị dằn vặt thành như vậy, mọi người đều ở sau lưng cười nhạo cô còn không bằng một con gái điếm thời xưa, ngay cả phụ nữ thấp hèn trong thôn khi cưới chồng cũng có tiền đồ hơn cô, không tốn một đồng cắt cũng không nói, bây giờ còn bị người nhà chồng chà đạp như vậy.
Nghiêm trọng hơn, sau khi Uông Bách Hợp hồn bay phách lạc trở lại thành phố, cô phát hiện mẹ ruột Bách Dung thế nhưng bị bệnh nặng, đã qua đời mấy ngày trước! Mẹ cô qua đời khiến cô không còn người thân ở bên, ngược lại còn bị người ta mạnh mẽ bắt quỳ gối ở trước mặt mẹ Lục, Uông Bách Hợp trong lúc nhất thời suýt nữa phát điên, cha Uông Chính vô cùng thất vọng với cô, bởi vì trước khi Bách Dung mất, ông từng gọi điện thoại vô số lần cho Uông Bách Hợp, nhưng Uông Bách Hợp lại không bắt máy.
Cô nhớ tới điện thoại của mình bị Lục Thiếu Quan đưa cho em gái của hắn dùng, chỉ vì em gái Lục Thiếu Quan nói rất thích chiếc điện thoại này. Uông Bách Hợp toàn hoàn điên rồi. Trước đây cô không có ly hôn là bởi vì không muốn cắt đứt phần tình yêu này, cũng bởi vì đứa con, cô không đành lòng để con trở thành đứa trẻ mồ côi cha, vì vậy lúc nào cũng nhẫn nhịn, hơn nữa cũng không có phát sinh chuyện gì lớn, cho nên cô vẫn cố nén, thế nhưng khi Bách Dung qua đời đã đánh nát cọng rơm cuối cùng trong cô, hơn nữa cha Uông Chính lại oán hận cô, Uông Bách Hợp bắt đầu kiên trì muốn ly hôn.
Khi Uông Bách Hợp quyết tâm, người nhà nhà họ Lục lập tức sợ hãi, bọn họ bắt đầu cố hết giữ lại, về sau lại thấy Uông Bách Hợp không hề xoay chuyển, liền bắt đầu yêu cầu chia tài sản, lúc trước bởi vì tình yêu mà chủ động viết tên Lục Thiếu Quan vào hộ khẩu nhà, khiến cho cô vô cùng hối hận vì đã làm chuyện ngu xuẩn này, cô bắt đầu hối hận rồi, người của nhà họ Lục nháo lên toà án, khi đó vẫn chưa có luật hôn nhân, cô nhìn tiền mồ hôi nước mắt cả đời của cha mình bị người nhà họ Lục lấy đi một nửa, người nhà họ Lục còn giành quyền nuôi con của cô, cô không có cha mẹ chống đỡ, tứ cố vô thân, Lục Thiếu Quan những năm gần đây lại dựa vào tài sản của Uông gia mà sống vui vẻ sung sướng.
Bạn bè của hắn ở khắp nơi, cuối cùng đứa trẻ tự nhiên được đưa cho nhà họ Lục, đáng tiếc sau khi nhà họ Lục có được đứa trẻ lại không biết quý trọng, bởi vậy một thời gian sau đứa trẻ bất ngờ chết non. Sau khi Uông Bách Hợp biết tất cả những chuyện này, suýt nữa phát điên, cô đi tìm Uông Chính, nhưng Uông Chính vô cùng hận cô, cô đi tìm các trưởng bối ra mặt giúp đỡ, bọn họ đều cho rằng cô gieo gió gặt bão, lúc trước khuyên cô đừng cưới Lục Thiếu Quan, cô lại không nghe, bây giờ rơi vào kết cục như vậy thật đáng đời.
Uông Chính hận con gái đến tận xương tủy, trước đây ông yêu thương đứa con gái này bao nhiêu, bây giờ lại vì cái chết của vợ mình mà hận cô bấy nhiêu, sau đó ông lấy một nữ giúp việc mà ông thuê để chăm sóc mình, để lại toàn bộ gia sản cho người ngoài, để Uông Bách Hợp một thân một mình, đứa bé không còn khiến cô càng mắc bệnh u buồn nghiêm trọng hơn.