Chương 2: Lần đầu đánh quái

Betsu No Sekai Ni Itte, Sudeni Saida No Stat ?!

Chương 2: Lần đầu đánh quái

Xung quanh hắn là những cánh đồng, dường như đang là trưa nên chẳng con ai ở ngoài đồng hết, trong bụng chỉ thầm rủa con nhóc kia một cái rồi hắn đi theo đường mòn để tìm làng mạc hay gì đó tương tự, miễn là có người sống.

Đi hơn nửa ngày thì hắn (có lẽ) bị lạc vào một cái cánh rừng, xung quanh rất im ắng

Điều này làm hắn rất lo lắng vì lỡ đâu cái thế giới này có quái vật thì sao?

Sau chuyến này phải hảo hảo tìm hiểu thế giới này một phen.

Dù đang sợ nhưng hắn chân hắn vẫn chầm chậm tiến về phía trước, cuối cùng cũng đến mép rừng, nhưng lúc này lại có một đám sói nhảy ra.

Tuy nói là một đám sói nhưng chúng không đông lắm, chỉ có ba bốn con gì đó, với lại, chúng kích thước còn rất nhỏ, chỉ bằng một nửa so với sói ở Địa Cầu?

Không không, lỡ đâu đây là sói con?

Nhưng bọn chúng nhìn có vẻ như đã trưởng thành.

Đang miên man suy nghĩ thì con sói đầu đàn nhảy bổ vào hắn.

Tuy rằng hắn rất muốn chạy nhưng tốc độ hắn chạy ắt lại có thể nhanh hơn lũ sói sao?

Đó là điều không thể, nên chỉ có một cách đó là liều mạng.

Hắn rút con dao ở bên hông ra, con dao này chẳng biết từ đâu xuất hiện, nhưng khi hắn sang thế giới này nó đã được treo ở bên hông rồi.

Lưỡi con dao có chút cong, dường như lưỡi dao sắc tới nỗi một cọng tóc bay qua cũng có thể bị chém đứt, chuôi dao lại được tạo rất tinh xảo và bắt mắt, có vẻ đây là một con dao đắt tiền.

Khi con sói đầu đàn lao đến, cũng là lúc ba con sói kia lao theo, Aki giờ có chút hoảng nhưng có thứ gì đó trấn áp tâm thần hắn lại, làm hắn giờ rất bình tĩnh.

Con sói lao đến, bị Aki chém một vết nhẹ ở chân, nhưng vết thương giờ lại chảy máu rất nhiều, dù chỉ là trầy xước nhưng lại chảy máu?

Có vẻ con dao này có chút đặc biệt sao?

Tiếp tục là ba con sói kia, chúng lao đến rất nhanh nhưng ở trong não hải của Aki, chúng khá là chậm, giống như ai slow motion một loại.

Liền không nhanh không chậm, né hết nhưng phát cào, xử lí hai con sói nhỏ kia, có vẻ như con đầu đàn đã hoảng sợ mà rút lui, chỉ có con còn lại đang bị thương mà nằm ở một góc run bần bật.

" Cảm giác đi săn đây sao, thật thoải mái."

Đang nhẹ nhàng hít thở Aki, đột nhiên phát hiện hai cái xác con chó sói liền không ở đó nữa mà thay bằng hai cái viên đá tử (màu tím) sắc, cỡ đốt tay.

Đánh giá hai viên đá tử sắc đó, bề ngoài tròn, liền là có một loại âm u khí bao quanh hai viên đá này, nhưng có một viên nồng đậm hơn viên còn lại.

Thu thập xong hai viên đá, Aki tiến tới con còn lại.

" Ra đi thanh thản nhé."

Liền kết thúc cuộc đời của nó tại đây, cũng như hai con kia, nó hóa thành một viên đá tử sắc.

Thu thập xong mọi thứ, Aki lại tiếp tục theo đường mòn mà đi.

Chẳng bao lâu sau, trước mặt Aki liền xuất hiện một cái làng nhỏ, kiến trúc có đôi phần giống Thụy Sĩ, lại đôi phần giống nước Anh.

" Haizz, trước đây đã có ý định đi Thụy Sĩ một chuyến, ấy vậy mà vì mình quá ham mê công việc mà bỏ lỡ mất, không ngờ giờ lại có cơ hội như này. "

Aki than thở một tiếng liền tiến vào trong làng.

Ngay khi tiến vào làng, đã bắt gặp một bà già đang ngồi thêu trước sân cửa nhà, Aki cũng là một người lịch sự, hắn đứng ngoài vẫy tay đến lúc bà già nhìn thấy mới tiến vào hỏi thăm.

" Cháu mới tới đây, vì còn chưa quen phố xá, lại vì mới tới rất mệt mỏi nên chưa có cơ hội thăm quan, bác có thể cho cháu tìm một cái nhà trọ ở tạm được không a? "

Aki vẫy vẫy tay nói với giọng đầy hiền từ, dù sao hắn cũng là một cái có văn hóa người nên điều này cũng là lẽ dễ hiểu, hơn nữa hắn còn là một cái Nhật Bản nhân.

" Cậu là mạo hiểm giả mới tới? cậu cứ đi đến gần cuối làng là gặp được cái nhà trọ, mà cậu vui tính thật, cái làng này nhỏ bé, đâu có cái gì để cho cậu thăm quan. "

Bà cười cười nhìn cái cao 1m4 1m5 trẻ con đứng trước mặt này.

Aki không trả lời nữa, chỉ vẫy tay ý rằng tạm biệt rồi liền đi một mạch tới cuối làng.

Trên đường đi vừa suy nghĩ, không ngờ tại cái thế giới này còn có mạo hiểm giả nữa, ấy nếu có mạo hiểm giả vậy chắc chắn sẽ có quái vật.

Càng nghĩ, càng thấy thoải mái, dù hắn là một tên nô lệ của công việc nhưng hắn cũng có đọc qua chút truyện và xem một chút Anime rồi, quả nhiên thế giới tự do tự tại này quá hợp với hắn.

Đứng lại chắp tay thầm cảm ơn bà cô nữ thần đã đưa hắn tới đây một cái rồi hắn lại tiếp tục bước.

Sau dăm ba bước thì cuối cùng hắn cũng bắt gặp một cái nhà trọ tên " Vuốt Gấu ".

umum, cái tên khá là đẹp đó chứ, hắn chắp tay đứng nhìn gật đầu một cái rồi đẩy cửa bước vào.

Bên trong như một quán ăn bình dân vậy, vả lại bên trong cũng có rất nhiều thực khách, đánh giá sơ sơ thì Aki chắc một điều rằng trong số này có một số ít là mạo hiểm giả, vì trên thân họ mang theo những thanh trường kiếm hoặc một cây cung, số ít thì ăn mặc như một pháp sư phù thủy như trong phim Harry Potter vậy.

Cũng có một vài cái nữ nhân mặc bộ giáp, trên áo choàng còn thêu hình một bông hoa hồng, trông cái bàn nữ nhân đó hầu hết đều lại đại đại mỹ nữ.

Hắn luồn lách qua đám người rồi tiến lại chỗ bàn phục vụ, trên giá treo các loại đồ uống, hầu hết đều là rượu cả, có rất nhiều loại rượu khác nhau, hắn bấm bấm chuông một cái.

Nhưng chờ mãi chẳng có ai ra cả, chờ đến muốn phá cái quán này luôn, nhưng lúc này một lão già, có vẻ như khách quen ở quán này nói to một tiếng.

" Megumi, cho một thêm một bánh mì với một súp nấm nữa."

Lúc này một cái thiếu nữ tóc xanh dương từ trên lầu chạy xuống, có vẻ như rất hậu đậu, xuống cầu thang cũng vấp ngã mấy cái nữa, làm cho Aki có chút buồn cười.

" D-Dạ có ngay."

Thiếu nữ Megumi chạy đến phòng bếp sau bàn tiếp tân liền bê ra một ổ bánh mì cỡ lớn và một bát súp nấm đang bốc khói nghi ngút.

Có vẻ như cô gái đó không để ý Aki, dù hắn đã bấm nát cái chuông rồi.

Cái bụng liên tục biểu tình làm hắn chỉ muốn lao vào cướp đồ ăn của những thực khách khác.

Hết chịu nổi rồi!

Hắn tiến đến một cái bàn trống, đặt mông ngồi xuống rồi hét toáng lên.

" Cho một bánh mì một súp nấm!!!!"

Tiếng hét của hắn làm quán im lặng một hồi song cũng phục hồi lại ồn ào, Megumi cũng mặt trắng bệch rất nhanh liền bê bát súp và bánh mì lên cho Aki.

" X-x-xin lỗi vì sự chậm trễ."

Megumi có chút lúng túng bày ra đồ ăn cho Aki, hắn cũng không quan tâm Megumi lắm, giờ điều quan trọng là hắn sắp chết đói rồi.

Nhìn cái bé trai ngồi ăn nhồm nhoàm như mấy lão già làm Megumi có chút lúng túng vì đã phục vụ quá chậm trễ.

Aki rất nhanh liền ăn xong, đến bàn tiếp tân lập tức hỏi giá phòng và trả tiền.

Giờ hắn mới nhớ, ta thế nhưng không có tiền.

Chết rồi!!!!!

Phát này bị chém rồi!!!!

" ta ta ta, ta thế nhưng chỉ có những cái viên đá này, tính tiền thay có được không? "

Aki vừa nói lập tức lấy ba viên đá tử sắc ra đưa cho Megumi.

Ba viên đá tử sắc vừa ra ngoài, lập tức khí lạnh tràn đầy căn nhà này, các mạo hiểm giả cũng dừng lại nhìn xem có việc gì, lúc này mới có một nam nói lớn với giọng kinh ngạc.

" Đó, đó là ma thạch. "

Lập tức cả nhà trọ phun trào, lập tức cả đám người tiến lên xin mua lại ba viên đá tử thạch này.

Megumi cũng nhanh trí liền làm một cuộc đấu giá nho nhỏ, dù rằng ba viên tử thạch này khi lên Level cao liền rất dễ săn.

...

Aki cuối cùng cũng có phòng, phòng hắn tít tận trên lầu ba, mở cửa bước vào, trong phòng cũng không có gì ngoài một cái giường và một bộ bàn ghế, có vẻ cũng không có gì.

Aki có một thói quen từ trước đó là mỗi khi làm việc mệt mỏi xong liền là muốn đi tắm, lần này cũng không ngoại lệ.

Tắm xong hắn liền móc ra trong túi mấy đồng vàng >

" Không ngờ mấy viên đá đó bán đi lại được tận 18 đồng vàng."

Theo Megumi giải thích thì hệ thống tiền tệ của đất nước, à không, thế giới này là đồng, bạc, vàng.

10 đồng thì đổi được 1 bạc

10 bạc sẽ đổi được 1 vàng.

Mà một bữa ăn ở đây chỉ có 2 đồng, tiền phòng có 4 đồng một tuần.

Kiểm tra xong tiền hắn liền tìm một cái gương, khổ nỗi rằng trong phòng không có một cái gương nào, hắn lại phải mò xuống để mượn Megumi.

Giờ đây trong gương không phải gương mặt 27 tuổi của hắn nữa mà là một đứa nhóc 13 tuổi.

" Uso, đây là ta sao... "

Hắn ngồi trong phòng thất thần một hồi, không thể nào chứ, còn chưa phát triển xong nữa...

Thở dài một cái, dù sao hôm nay mệt rồi, ngủ cái đã, mai ta liền có hẹn với Megumi đem ta giới thiệu nơi này.

Đầu vừa chạm gối hắn liền bất tỉnh nhân sự...