Betsu No Sekai Ni Itte, Sudeni Saida No Stat ?!

Chương 1: Dị Giới

Trong mơ màng, hắn nhận ra, hắn đã không còn ở phòng làm việc nữa, xung quanh hắn chỉ có một màu trắng, không có thứ gì hết, hắn cũng nhận ra mình nhẹ bẫng, giống như chẳng còn thể xác một loại.

Đang suy nghĩ thì giống như một hồi ức, để xem hắn trong cuộc đời đã bỏ lỡ những gì, hồi ức như một cuốn phim cứ từ từ, từ từ chiếu, không nhanh không chậm.

...

Hắn tên Igarashi Aki, hắn cũng chỉ là người thường trong vạn vạn người thường, hắn chỉ có một thứ độc nhất là, chăm chỉ.

Đúng a, sức mạnh của hắn là chăm chỉ, một khi hắn đã chăm chú vào việc gì đó thì hắn sẽ không ngừng lại.

Từ lúc 4 tuổi, hắn đã bắt đầu học chữ, nhờ đầu óc thông minh nhanh nhạy mà hắn tiếp thu rất nhanh, điều này làm cho ba mẹ hắn cảm thấy rất vui mừng, nhưng...

Ngày vui chẳng kéo dài bao lâu...

Năm hắn 6 tuổi, một biến cố đã xảy ra đã thay đổi hắn. Vốn hắn cũng như bao đứa trẻ khác, cũng ham chơi, cũng ham tụ tập, ngày ngày ra công viên đá bóng, đến khi tối muộn hắn mới mò về.

Lần này chẳng biết là do ông trời sắp đặt hay sao, để hôm đó hắn về sớm, cũng lúc đó, hắn nghe được cuộc đối thoại giữa bố và một kẻ lạ mặt.

Cuộc hội thoại chỉ tập trung vào tiền bạc.

Đúng, tiền là lí do bố hắn bị giết.

Tiền cũng là lí do gia đình hắn sụp đổ.

Ngày bố hắn chết, hắn được đưa về nhà cô chú ở, vì mẹ hắn không có khả năng chăm sóc hắn nữa, bà rất sốc trước cái chết của chồng mình dẫn đến ảnh hưởng tâm lý.

Nói một chút về gia đình hắn, tuy rằng gia đình hắn chỉ là một nhánh nhỏ của gia tộc Igarashi/Ikarashi, nhưng nhờ cha hắn, gia đình hắn được làm một cái gia tộc chính thức quản lý, nói quản lý, nghĩ thì nhỏ nhưng dưới một gia tộc to như vậy thì một quản lý cũng to gấp vài trăm lần một cái chi nhánh tộc trưởng. Gia đình hắn cũng có thể nói là khá giả, nhưng cũng vì vậy mà cha hắn nhiều kẻ thù, đến mức khi cha hắn chết tộc trưởng cũng chỉ có thể quay ra xin lỗi những kẻ kia...

Cô chú hắn, ban đầu đối xử rất tốt với hắn, nhưng càng về sau, họ càng lộ ra những điểm hung ác chẳng ai bằng.

" Mẹ ngươi, chúng ta cho ngươi ăn cơm bằng đũa sao, bỏ xuống đất và ăn đi, đúng, ăn như một con cẩu đi. "

...

Sau thời gian dài bị hành hạ về thể xác và tinh thần, hắn cuối cùng cũng được giải cứu khi mà một người hàng xóm của hắn phát hiện ra và trình báo lên cảnh sát.

Những thời gian kia để hắn biết, nếu không chăm chỉ sẽ chẳng ai chấp nhận mình, nếu chẳng có tiền mình sẽ chẳng là gì.

Hắn cố gắng học, hắn học đến mức những đồng học phải nói rằng " Hắn chính là một kẻ điên, hằng ngày chỉ biết học, ngay cả một cái bạn bè cũng chẳng có nổi! "

Cái thời học sinh cũng qua, hắn cũng đến cái độ tuổi đi làm.

Với trình độ của hắn, tất nhiên rất nhiều công ty mời chào hắn, dĩ nhiên với hắn, hắn sẽ chọn công ty lớn nhất để vào làm.

Hắn sáng tạo ra nhiều kỉ lục làm việc mà chẳng ai bằng được.

Làm việc liên tục 50 ngày...

Để rồi 27 tuổi, một cái bạn bè cũng chưa có, ngay cả mối tình đầu cũng không.
...

Đang miên man xem lại, bất chợt từ đâu ra một giọng nói ngọt ngào kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.

" Oiiii, Aki Aki Aki. "

Nhìn về phía nơi phát ra giọng nói thì một cái vẻ đẹp mĩ lệ đập vào mắt hắn khiến hắn thẫn thờ một chút.

Da trắng, tóc nâu, mắt xanh, có lẽ tất cả idol xinh đẹp nhất thế giới cũng chẳng bằng cái cô gái trước mặt hắn này.

Chợt như nhớ ra gì đó, hắn liền hướng cô gái tra hỏi.

" Cô... cô là ai? Tôi đang ở đâu! "

Hắn rụt rè một chút nhưng cuối cùng cũng có thể từ từ mà nói ra.

" Ta là Omoikane, và đây là Thiên đường? "

Cô gái đáp nhẹ một cái, chợt như ẩn như hiện xuất hiện trước mặt của Aki làm hắn có chút giật mình.

" Thiên đường? "

Chẳng lẽ ta đã chết sao?

Hay là bị bắt cóc?

Không không, ai có thể bắt cóc được ta khi mà đang trong giờ làm việc?

Ta cũng không có giá trị gì hết.

Hàng loạt suy đoán xuất hiện trong não hải của hắn, khiến hắn thất thần.

Omoikane không nói gì, chỉ cười cười, giống như đọc được suy nghĩ của Aki, liền giải thích một chút.

" Ngươi đã vì kiệt sức mà chết, ngay tại nơi ngươi làm việc. "

" T...Tại sao cô biết suy nghĩ của ta? Vả lại, ta cũng không tin rằng ta đã chết "

Giờ, bộ dáng sợ hãi, giận dữ, của hắn làm cho Omoikane không nhịn được cười mà phì cười.

" Xin lỗi, xin lỗi đã thất lễ, ta không cố ý cười cậu nhưng, giờ cậu nên nhìn một chút thân thể mình chứ? "

Nghe được câu nói này, hắn cũng nhận ra một chút, vì từ đầu ở nơi này, hắn đã thấy, thân thể mình nhẹ bẫng.

Giờ đây nhìn lại, hắn bất quá cũng chỉ là một tia sáng đang gượng gạo cố để tạo ra một thân hình người.

Hắn hoảng rồi.

Ta thật sự chết?

Đang suy nghĩ linh tinh, bỗng hắn thấy rùng mình một cái, xùng quanh cảnh vật đang từ từ thay đổi, giờ xung quanh hắn như một cung điện một dạng.

Ngồi trên ghế cao ấy là Omoikane.

" Khoan, khoan đã cô tên là Omoikane? "

Nãy giờ suy nghĩ làm hắn có chút mơ màng, giờ suy nghĩ, thấy tên cô gái giống như tên một ai đó.

Omoikane không nói gì, chỉ nhìn xuống cười cười, nhẹ gật đầu một cái, ra hiệu.

" Cô là thần của trí tuệ? "

" Nói như vậy cũng không phải, ta bất quá cũng chỉ là một người chăm chỉ học tập giống như cậu thôi. "

aaaaaaaaaaaaaa, chẳng phải Omoikane là lão già thành thần sao, sao lại là một cô gái?

Quả nhiên thế giới đầy lừa dối

" Vậy, cô ở đây làm g..."

Câu nói còn chưa hết đã bị cắt ngang bằng một câu hỏi

" Vì cái gì mà cậu lại chăm chỉ như vậy? "

Câu hỏi này để hắn không biết phải trả lời như nào, con người ta thường phải có một động lực để làm gì đó, nhưng hắn liền là không cần động lực, chăm chỉ chăm chỉ liền là tốt.

Vì cái gì?

" Ta cũng không biết vì cái gì... "

Như có một lực cản, hắn muốn nói tiếp, nhưng lại chẳng thể nào được nữa.

" Quả nhiên cậu là một con người thú vị, giờ cậu có hai lựa chọn, một là cậu sẽ được đưa sang thế giới khác với một điều ước, hai là, cậu sẽ ở đây và là người của ta, cậu lựa chọn gì đây? "

Trong đầu Omoikane rất nhiều suy nghĩ, nếu có được Aki, sẽ là một sự giúp đỡ to lớn với cô.

Tuy nhiên Aki lại rất quyết đoán, chưa cân nhắc gì liền chọn sang thế giới khác, làm Omoikane rất bất ngờ về việc này nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn.

" Đó là mong muốn của cậu, ta cũng chẳng làm gì hơn, nếu cần liên lạc với ta, cậu chỉ cần mở điện thoại lên và gọi là được. "

" Được mang điện thoại sao? "

" Đó coi như là một ưu tiên ta dành cho cậu đi "

Ngừng một chút, cô nói tiếp

" Vậy còn điều ước, cậu mong ước điều gì? "

Sau câu hỏi là một thời gian dài im lặng, không ai nói gì cả, trong đầu Aki giờ liền là mớ hỗn độn, không biết là mong ước gì, đúng, hắn giống như là " Vô Dục " vậy...

" Điều ước của cậu được chấp thuận, giờ ta sẽ tiễn cậu sang thế giới mới... mau chóng làm quen với bên ấy nhé. "

" Nhưng tôi chưa kịp ước điều g..."

Lời chưa nói hết, cảnh vật xung quanh Aki đã thay đổi xong, chỉ một nháy mắt liền là Aki đứng trên một cánh đồng.