Chương 4: Thư nhập học

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 4: Thư nhập học

Chương 4: Thư nhập học

Không biết đã bao nhiêu lâu trôi qua, Thái Dương Thần đã quay về thần điện của ngài trong khi Hắc Dạ Nữ Thần đã dùng váy áo đen tuyền được điểm tô muôn vàn vì sao của bà che phủ bầu trời đêm. Trong một ngôi nhà hẻo lánh, tối tăm và lạnh lẽo ở miền nam Vương Quốc Anh, một thằng bé với mái tóc đỏ rực như lửa đang nằm chèo queo dưới mặt sàn lạnh lẽo, chung quanh thằng bé là các mảnh vỡ của các vật dụng trong nhà chén, bát, ly, tách nằm rải rác chung quanh. Dường như nơi này mới bị kẻ xấu viếng thăm còn thằng bé kia chính là nạn nhân xấu xố bị bỏ lại nơi này.

"Cộc.. Cộc… Cộc… Cộc…"

Ở bên ngoài căn phòng mà nó đang nằm có một con cú mèo đang dùng mỏ gõ vào cửa sổ tạo ra tiếng động như là có người đang gõ cửa. Trong miệng con cú mèo đang ngậm một phong thư có phong bì màu vàng. Hình như là có người gửi thư cho thằng bé của chúng ta.

"Cộc.. Cộc… Cộc… Cộc…"

"Để yên cho ông đây ngủ!"

Thằng nhỏ lè nhè vài tiếng, lăn lộn một chút tìm một tư thế thoải mái rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Đúng vậy, nó chỉ là đang ngủ mà thôi chứ hoàn toàn không bị thương gì cả, mớ lộn xộn chung quanh chính là do thằng bé gây ra.

"Cộc.. Cộc… Cộc… Cộc…"

"Đã nói là để yên cho ông đây ngủ mà!"

Tristan vừa nói vừa quơ đại một mảnh chén vỡ bên cạnh mà ném về hướng tiếng cộc cộc phát ra. Mảnh chén vỡ bị thằng nhỏ ném va vào tấm kính cửa sổ bể tan tành thành nhiều mảnh dọa cho cú mèo đang đậu ngoài cửa sổ kia xém tí nữa thì đã thả bức thư mà nó đang ngậm trong miệng xuống mà bay lên trên không trung.

"Ku… Ku…? Ku ku ku!"

Con cú mèo kinh hoàng mà bay lên không trung. Đã nhận công tác đưa thư nhiều năm cho Hogwarts nó CHƯA TỪNG bị đối xử như vậy, cho dù là chuyển giao thư cho các đứa trẻ thuộc gia đình Muggle thì nó CHƯA BAO GIỜ bị ném đồ vật vào người. Con cú mèo rít lên một cái đầy giận dữ, bay vút lên cao thông qua ống khói mà vào nhà để mà dạy cho tên phù thủy nhỏ vừa mạo phạm nó một bài học.

Đang nằm co ro như một con tôm thì Tristan đột nhiên ngồi bật dậy mà ngửa mặt lên trời. Hai mắt thằng nhỏ dường như không có tiêu cự mà nhìn về phía trước.Nếu có ai đang ở gần thằng bé lúc này thì có thể nghe nó lẩm bẩm:

"Hình ảnh vừa rồi là sao? Cái bóng đen đó là cái quỷ gì?"

Trong khi thằng nhỏ vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ thì con cú đưa thư của Hogwarts đã thông qua đường ống khói và lò sưởi trong tường vào nhà. Bộ lông trắng muốt khi nãy giờ đây đã bị nám đen bởi vì tro than từ bên trong lò sưởi. Tuy vậy mục tiêu của nó bây giờ vô cùng kiên định chính là bắt tên phù thủy nhỏ kia trả giá thì chút lắm lem này có đáng gì đâu, nhất là khi mục tiêu đang ở ngay trước mặt.

Như một sát thủ vô hình trong màng đêm, con cú mèo nhắm ngay mục tiêu phía trước mà sà xuống, không một tiếng động. Và rồi:

"Phẹt"

Một thứ mà không nên được nói nói ra ở đây từ phần mông của con cú mèo hạ cánh chính xác xuống cái miệng đang mở ra mấp máy của Tristan. Một cái mùi thum thủm quen thuộc cùng cảm giác là lạ trên đầu lưỡi thằng bé cứng người như trời trồng. Nó mất đến 5 giây mới có thể phản ứng lại thứ vừa mới mới bay vào miệng của mình.

Một cơn buồn nôn dâng lên từ sâu trong dạ dày của thằng bé. Tất cả những gì còn sót lại từ bữa sáng của bà Molly cứ trực trào mà tuôn ra khỏi miệng Tristan. Và chuyện gì cần thiết phải xảy ra ra thì không có cách nào tránh khỏi:

"HUỆ!"

Trong khi thằng nhỏ đang cho chó ăn chè, thì con cú chết bầm kia đang bay vòng vòng trên trần nhà mà rúc lên đầy vui sướng.

"KU… KU… KU… KU!"

"Choang!"

Thằng bé chộp lấy một cái ly đang nằm lăn lóc bên cạnh mà ném về phía con cú mèo. Nhưng dễ gì mà nó lại có thể ném trúng một hung thần của bầu trời đêm cơ chứ! Cái ly xẹt qua đôi cánh của con chim mà va vào trần nhà mà bể tan nát. Con cú rúc lên một tiếng vang dội như cười đang cười nhạo thằng nhỏ.

"KU… KU… KU… KU…KU!"

Thế là chén dĩa xung quanh thằng bé thay phiên nhau bay về phía con chim cú kia, nhưng tất cả cả đều bị nó dễ dàng né tránh. Con cú mèo cứ bay qua bay lại trên Tristan, lâu lâu lại thả bom xuống đầu thằng nhỏ khiến cho nó càng điên tiết hơn.

Nhưng được một thời gian thì con chim đã chán việc đùa bỡn thằng bé, với lại trừng phạt như thế đã đủ cho nên con chim cứ thế mà xách đít bay đi. Nhưng trước đó, nó vẫn cứ vô cùng có trách nhiệm mà hoàn thành nhiệm vụ của mình, thả lá thư của Hogwarts xuống ngay mặt của thằng nhỏ.

Tristan không còn cách nào khác mà nhìn con chim cú mèo chết bầm kia bay về phương xa, hai tay thằng bé nắm chặt lại. Chưa bao giờ mà nó khao khát pháp thuật như bây giờ, đến cả một con cú mèo đưa thư của giới phù thủy thôi mà đã có thể khinh bạc nó đến mức này. Thằng nhỏ rít lên qua kẽ răng của mình:

"HỆ THỐNG Đ U? MAU XUẤT HIỆN ĐI!"

Nhưng thay vào màn hình giao diện quen thuộc, trước mắt của nó lại hiện ra một bảng thông báo:

"THÔNG BÁO!

Gửi lời xin lỗi chân thành nhất với túc chủ.

Hệ thống đang trong quá trình bảo trì nâng cấp, thỉnh túc chủ quay lại sau.

Thời gian bảo trì còn lại: 133: 25: 36."

Nhìn khoảng thời gian bảo trì mà Tristan tức giận đến sạm mặt lại, hơn 130 tiếng, tức là gần một tuần lễ thì còn làm ăn được gì nữa cơ chứ. Thằng bé tức giận mà mắng một tiếng:

"Đúng là cái thứ hệ thống vô dụng mà!"

Nó hậm hực mà ngồi phịch xuống cái ghế bành được đặt trong góc phòng. Đó là món vật dụng duy nhất còn nguyên vẹn bên trong căn phòng này. Nhìn bãi chiến trường xung quanh, Tristan cảm thấy đau lòng không thôi. Tất cả đều là tiền a! Tuy nó vẫn còn tiền ở trong kim khố nhưng cũng không thể phí phạm như thế a.

Đột nhiên một ý tưởng lóe sáng lên trong đầu thằng nhỏ. Hình như trong thế giới Harry Potter có câu thần chú sửa chữa đồ vật thì phải, và hình như mấy câu thần chú đó cũng không khó. Nếu mà nó có thể nhờ ông bà nhà Weasley hay là…

Ánh mắt của thằng bé cuối cùng cũng chú ý đến lá thư có phong bì màu vàng đang nằm trên sàn nhà. Phía bên trên là dòng chữ màu xanh ngọc bích mà nhờ có ánh trăng nó có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng:

"Gửi Tristan Prewett

Sàn nhà

Nhà cũ của dòng họ Prewett

Đường Ottery, Catchpole."

Không cần nói cũng biết là thằng bé kích động đến dường nào. Từ chỗ ngồi của mình, nó nhào đến chỗ lá thư, mặc kệ tro bụi cùng những thứ dơ dáy ở trên bức thư mà cầm lên tay hôn tới tấp.

"Thư nhập học Hogwarts đây rồi! Ông đây cuối cùng cũng chờ được mi! Như thế là cảm giác hồi sáng của ông đã hoàn toàn chính xác. Ông đây rốt cuộc không còn là một thằng pháo lép nữa mà đã đường đường chính chính trở thành một phù thủy rồi! Hoan hô! Merlin vạn tuế! Harry Potter vạn tuế!…"

"Cộc.. Cộc… Cộc… Cộc…"

Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang sự vui vẻ của thằng bé. Nó tức giận mà chạy ra ngoài cửa để xem là ai mà dám phá đám niềm hân hoan hạnh phúc của mình. Thì ra là Ron Weasley cùng với Harry Potter đang đứng ở ngoài cửa.

Thằng bé tóc đỏ thì đang cười ngặt nghẽo đến nổi đứng còn không vững còn thằng bé tóc đen thì đang ngượng chín cả mặt. Nhớ đến những gì mà mình vừa mới nói ra, Tristan mặt lạnh mà hỏi:

"Mấy cậu đã đứng đây từ lúc nào? Và đã nghe được những điều gì? Nói mau!"

Dưới áp lực từ cái nhìn đầy chết chóc của Tristan, Ron rốt cuộc cũng nín cười. Nó tằng hắng mà nói:

"Em nên gọi bọn này là anh đấy, tôn trọng đàn anh một chút đi!"

"Chỉ là do kém mấy tháng mà thôi, đừng có giở giọng đàn anh ở đây. Mau trả lời câu hỏi của mình." Tristan bắt đầu xắn tay áo lên, chơi với nhau đã nhiều năm cho nên Tristan quá hiểu tính cách của thằng bé đang đứng trước mặt.

Ron ngay lập tức chịu thua mà trả lời: "Được rồi! Được rồi! Bọn mình mới đến mà thôi, cũng chẳng nghe được gì cả ngoài trừ mấy cái chữ cuối đặc biệt rõ ràng. Để xem nào, hình như là …"

"Ron!" Harry Potter đang đứng ở bên cạnh nhào lên lấy tay bịt miệng nó. Thằng bé ngượng ngùng quay sang Tristan mà nói trong khi hai tay vẫn còn đang bận trấn áp thằng bạn thân tóc đỏ của mình.

"Bọn mình không nghe được điều gì hết. Bác gái nhờ bọn mình qua đây để kêu cậu qua bên đó ăn chiều. Chiều nay bác ấy làm hơi nhiều…"

Tristan có chút xấu hổ nhìn hai thằng nhỏ đang đùa giỡn với nhau ngay trước cửa nhà của mình. Có ai biết được một trong hai đứa chính là đỉnh đỉnh đại danh Harry Potter, mới mấy tháng trước vừa mới phá tan âm mưu của Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy không? Rốt cuộc thì nó vẫn còn là một thằng nhóc 12 tuổi mà thôi. Nó chờ Harry nói xong thì trả lời:

"Cậu chuyển lời cảm ơn cô Molly dùm cho mình. Để mình tắm rửa thay đồ rồi chạy qua bên đó liền."

"Vậy cậu đến liền nghen."

Tiễn xong Harry và Ron ra về, thằng bé mới có thời gian để mà quan sát bức thư đang nằm trong tay minh. Bìa thư và cả dấu niêm phong đều được trang trí bằng một chiếc khiên trên đó có một con sư tử, một con rắn, một con chim ưng và một con lửng xoay quanh một chữ H lớn, phía bên dưới là câu khẩu hiệu "miên long chớ quấy rầy " (draco dormiens nunquam titillandus). Còn ở mặt bên kia chính là địa chỉ của nó. Tristan mở ngay bức thư ra mà xem, bên trong có ghi:

"Kính gửi cậu Tristan Prewett,

Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng cậu đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 15 tháng 8.

Kính thư,

Giáo sư McGonagall

Phó hiệu trưởng. "