Chương 12: Sân ga 9 ¾
Thời gian thấm thoát trôi đi tựa như một dòng nước vô tình rửa trôi vạn vật, đã gần 10 ngày kể từ khi Tristan trở về từ ngày mà nó cùng với gia đình Weasley đi mua sắm dụng cụ học tập ở Hẻm Xéo. Từ đó đến nay, thằng bé vốn dĩ đã suốt ngày ru rú trong nhà thì hiện nay thằng nhỏ còn trở nên trạch hơn bao giờ hết.
Tristan có thể trạch đến mức nào? Suốt khoảng thời gian hơn 1 tuần rưỡi đó nó hoàn toàn không đặt chân ra khỏi cửa nhà nửa bước mà cứ ôm lấy đống sách giáo khoa mới mua mà gặm lấy gặm để. Nếu mà cô Molly không ra tối hậu thư thì chắc tối nay thì thằng nhỏ chắc đã không có mặt tại bữa tiệc chia tay ở trang trại Hang Sóc cùng với Harry và gia đình Weasley rồi.
Lúc đầu thì Tristan có chút ý kiến về việc bị bắt ép tham gia bữa tiệc vô nghĩa này nhưng rất nhanh thì nó đã bị các món ăn mà cô Molly bày ra chinh phục hoàn toàn. Đó là một bàn đầy ắp các món ăn mà thằng bé thích nhất và được tráng miệng bằng món bánh mật ngon đến mức ứa nước miếng.
Hai anh em sinh đôi nhà Weasley kết thúc bữa tiệc bằng một tràng trình diễn pháo hoa bung xoè mà bọn này đã cải tiến qua. Không biết làm bằng cách nào cả hai đã làm cho các ngôi sao xanh đỏ tím vàng được tạo ra khi pháo hoa phát nổ dội qua dội lại giữa trần nhà và các bức tường trong nhà bếp suốt nửa tiếng đồng hồ mới chịu kết thúc.
Nhưng cuộc vui nào cũng sẽ có lúc kết thúc cũng như bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn. Trong khi gia đình Weasley tận hưởng ly Chocolate nóng trước khi đi ngủ thì Tristan nói lời tạm biệt mọi người để về nhà. Bình thường thì điều này chắc chắn sẽ gặp phải sự phản đối kịch liệt của cô Molly, nhưng có lẽ biểu hiện của nó hôm bữa đã giúp cho nó trưởng thành hơn trong mắt của cô nên lần này cô thoải mái mà đồng ý cho thằng nhỏ về nhà một mình giữa đêm hôm khuya khoắt.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tristan, nó chỉ thử một chút thôi ai ngờ cô Molly đồng ý một cái rụp. Nó cứ tưởng là tối nay đã phải ngủ nhờ ở nơi này rồi chứ. Nhưng như vậy cũng tốt, ngay khi trang trại Hang Sóc biến mất khỏi tầm nhìn của thằng nhỏ thì nó lên tiếng:
"Hệ thống đâu, mau xuất hiện ra đây cho ông."
Màn hình giao diện của hệ thống xuất hiện trước mắt thằng nhỏ, bên trên có ghi thông tin cá nhân của nó:
"Họ và tên: Tristan Prewett
Tuổi: 11 (18)
Giới tính: Nam
Xu hướng giới tính: Chưa biết
Chủng tộc: Phù Thuỷ (Siêu phàm giả)
Con đường: Wheel of Fortune - Danh sách 9: Quái Vật
Chiều cao: 54.6" (138.6 cm)
Cân nặng: 65.3 lb (29.6 kg)
Kỹ năng:
Pháp Thuật:
Bùa chú: 0 (1%)
Biến hình: 0 (0%)
Độc dược: 0 (35%)
Nữ công gia chánh:
Nấu ăn: 5 (0%)
Làm bánh: 5 (47%)
Dọn dẹp: 6 (60%)
Thêu thùa: 3 (45%)
Điểm vận mệnh: 100
Dụng cụ:
Đũa phép Ollivander (gỗ bạch dương, sừng Horned Serpent, độ tương thích 98%)"
Không có gì thay đổi nhiều nhưng nhìn những biến hoá nhỏ nhoi trong phần kỹ năng mà Tristan khổ tâm không thôi. Không phải là do nó lười biếng nhưng đối với môn biến hình và môn bùa chú thì gần như thằng bé không có một chút tiến bộ nào, riêng môn độc dược do có sự tương đồng đáng kể với môn Hoá nên thằng bé có tiến bộ đáng kể. Nhưng chỉ đến đó mà thôi, bởi vì việc hoàn thành một vạc thuốc cần thiết phải có sự tham dự của một số câu thần chú mà nó thì …
Suốt 10 ngày thằng bé cũng chưa có cách sử dụng một câu thần chú nào ra hồn. Ngay cả thứ bùa chú cơ bản của cơ bản là Lumos thì nó cũng chỉ có thể làm đầu đũa phép của mình phát ra ánh sáng leo lét mà thôi mà thứ ánh sáng đó cũng không duy trì được bao lâu.
Tristan không biết là đây là vấn đề chung của mỗi cá nhân trước khi nhập học Hogwarts hay là chỉ mình nó gặp hay không nhưng điều này đã khiến cho nó vô cùng buồn bực. Rõ ràng là những kiến thức được ghi trong sách nó đã hoàn toàn hiểu được nhưng lại không có cách nào áp dụng vào thực tế được.
Nhưng mà tại sao mà nó sở hữu hệ thống nhưng nó lại phải khổ sở học tập như vậy, không phải là chỉ cần bấm nút thăng cấp là xong sau. Xin lỗi nhưng cái hệ thống dởm của nó không có chức năng này. Sau nhiều lần kiểm tra thì Tristan đã nhận ra rằng đống số liệu kia chỉ phản ánh trình độ thực tế của nó mà thôi. Hoàn toàn không có chức năng nào gọi là thăng cấp kỹ năng cả. Nó xin cúi đầu xin lỗi vì đã làm mất mặt đại quân người xuyên không rồi.
Nói là nói như vậy thôi nhưng thật ra thì thằng bé vẫn ăn ngon ngủ kĩ. Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng cuối cùng của mình trước khi rời đi, nó đã thay bộ áo chùng phù thủy của mình rồi đứng trước lò sưởi trong tường. Hôm nay Tristan quyết định dùng bột Floo để trực tiếp đến sân ga 9 ¾ mà không đi cùng gia đình Weasley lái xe đến nhà ga King's Cross.
Không cần đến ký ức về cốt truyện, linh tính của danh sách 9: quái vật cũng cho nó thấy hình ảnh một cái cây cổ thụ đang đập phá chiếc Ford Anglia 105E yêu quý của dượng Arthur. Đang ngồi bên trong xe chính là Harry Potter và Ron Weasley, điều này không khiến cho thằng bé lo lắng mà trái lại càng khiến cho nó an tâm hơn.
Nói thật ra thì Tristan hoàn toàn tin tưởng vào hào quang nhân vật chính của Harry, đây rõ ràng chỉ là một nguy hiểm nhỏ trong suốt quá trình học tập của thằng nhỏ ở Hogwarts. Nó chỉ hơi chút lo lắng cho dượng Arthur và công việc tại bộ của dượng mà thôi.
Sau khi đã khởi động tất cả các biện pháp an toàn của ngôi nhà. Tristan nhìn quanh nơi mà đã gắn bó với nó suốt mấy năm qua. Nó bốc lên một nhúm bột Floo mà nỉ non:
"Tạm biệt tất cả, 9 tháng sau gặp lại."
Sau đó, Tristan ném nhúm bột Floo trên tay vào ngọn lửa mà hô to:
"Sân ga 9 ¾."
Ngọn lửa màu xanh ngọc bích bùng lên bao trùm thằng nhỏ rồi sau đó tắt ngúm, mang theo nó cùng với rương hành lý của mình rời khỏi nơi này. Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho tro bụi trong lò sưởi về đúng vị trí của mình rồi sau đó cả căn nhà chìm vào trong sự yên lặng tuyệt đối.
Trái với sự yên tĩnh trong căn nhà cũ của gia tộc Prewett. Lúc này thì Tristan đang bị bủa vây bởi đủ thứ ồn ào trên đời: tiếng người cười nói, tiếng cú mèo rút lên từng cơn cùng tiếng kêu la inh ỏi của bọn hoàng thượng đang chơi đuổi bắt nhau dưới chân của chủ nhân bọn chúng cùng với tiếng rương hành lý cạ vào nhau ken két.
Không như Ginny đã từng đi đưa tiễn mấy thằng anh của mình đến Hogwarts. Với tư cách là một trạch nam, đây chính là lần đầu tiên mà Tristan tận mắt thấy nơi này. Cho nên thằng bé tò mò mà nhìn chung quanh.
Nổi bật nhất và cũng là thứ đầu tiên đập vào mắt thằng nhỏ là một đầu máy hơi nước màu đỏ tươi đang nằm trên đường ray kế bên sân ga đông đúc hành khách. Một tấm bảng phía trên có hàng chữ
"Tốc hành Hogwarts, khỏi hành lúc mười một giờ. "
Khói từ đầu máy xe lửa bảng lảng trên đầu đám đông đang trò chuyện. Mà ở đây cũng có đủ loại người khác nhau, có đứa thì mặc áo chùng phù thủy giống như nó bây giờ. có đứa thì mặc quần áo của dân Muggle. có đứa đi cùng với bố mẹ, có đứa thì lại tụm năm tụm ba lại mà tám chuyện. Kế bên đoàn tàu và bên cạnh cái lò sưởi mà nó vừa mới bước ra là một cái cổng bằng sắt to đùng, phía trên cổng có ghi:
" Sân ga 9 ¾"
"Thằng nhỏ này đi ra chỗ khác. Đừng có mà đứng đó mà chắn đường người khác như thế chứ."
Nhân viên của sân ga lên tiếng nạt Tristan. Vị trí hiện tại của nó là ngay phía trước lò sưởi trong tường. Sự hiện diện của nó làm cho những người phía sau không thể nào bước ra khỏi lò sưởi mà người ta cứ liên tục xuất hiện ở phía sau tạo thành một vụ ùn tắc nho nhỏ. Thấy vậy Tristan liền cuốn quýt xin lỗi mà kéo hành lý của mình đi nơi khác để giao thông thông thuận trở lại.
Tristan dường như chìm nghỉm vào đoàn người. Những toa xe đầu đã đầy nhóc học sinh, có mấy đứa vẫn thò đầu ra cửa sổ nói chuyện với gia đình, mấy đứa nữa đang cự cãi nhau giành ghế. Tristan khệ nệ xách mớ hành lý của mình xuống sân ga tìm một ghế trống. Nó chen chúc trong đám đông cho đến khi tim được một toa tàu trống gần phía cuối xe lửa. Sau khi hao phí hầu như toàn bộ năng lượng từ bữa ăn sáng để mà vật lộn với mấy cái tương của mình, thằng bé đã có thể an tọa trên chiếc ghế dài thoải mái bên trong toa xe.
Quyết định biến toa xe này thành không gian riêng tư của mình. Tristan đứng dậy khóa trái cánh cửa sau đó từ hành lý móc ra quyển «The Standard Book of Spells, Grade 1» không tin tà mà tiếp tục nghiên cứu. Tuy nó không thích cụ Ollivander lắm nhưng nó vẫn còn nhớ rằng cụ đã nói đũa phép của nó sở hữu năng lực bùa chú thượng hạng. Như vậy thì không có lý nào mà nó yếu kém môn này được.
Không bao lâu sau, tiếng kéo rương hành lý qua các hành lang, tiếng đóng mở cửa các toa tàu, tiếng cười đùa ầm ĩ của các phù thủy nhỏ dần dần biến mất. Thay vào đó là tiếng xìn xịt phát ra khi đoàn tàu bắt đầu lăn bánh. Đúng vậy, đoàn tàu Tốc Hành Hogwarts đã bắt đầu chuyến hành trình của nó mang theo Tristan cùng với rất nhiều phù thủy nhỏ khác tiến về Học viện Pháp Thuật và Ma Thuật Hogwarts.