Chương 18: Ngày đầu tiên đi học
Không biết có phải là do cơn ác mộng tối qua hay là nguyên nhân gì khác mà buổi sáng ngày hôm sau Tristan xém tí nữa là ngủ quên. Đây coi như cũng là cái giá mà nó phải trả khi được cấp phòng ngủ riêng đi: không có bạn cùng phòng đánh thức mỗi buổi sáng.
Khi thằng bé hối hả chạy đến đại sảnh đường thì mọi người đã bắt đầu dùng bữa tự lúc nào. Tuy nhiên, Tristan lại cảm thấy mình may mắn mà xém tí nữa ngủ quên bởi vì:
"RONALD WEASLEY. SAO CON DÁM LẤY CẮP XE, NẾU CON CÓ BỊ ĐUỔI CỔ KHỎI TRƯỜNG THÌ MÁ CŨNG KHÔNG NGẠC NHIÊN, CON CỨ CHỜ ĐẾN KHI VỀ Đ Y… CHẮC LÚC ĐÓ CON Đ U CÓ THÈM CHẦN CHỪ MỘT CHÚT NÀO ĐỂ NGHĨ XEM BA MÁ TRẢI QUA NÔNG NỖI THẾ NÀO KHI THẤY CÁI XE BIẾN MẤT HẢ?"
Giọng của cô Molly vang dội khắp đại sảnh đường, lớn hơn bình thường cả trăm lần, chấn đến bụi bay la tã từ trần nhà, đĩa muỗng trên bàn thì khua rổn rảng. Ánh mắt của Tristan ngay lập tức chuyển dời đến lá thư màu đỏ đang phun nước miếng phì phì trước mặt Ron. Nó biết thứ này, một lá thư sấm, một cơn ớn lạnh đột nhiên chạy dọc suốt sống lưng của thằng bé.
"… LÁ THƯ CỦA CỤ DUMBLEDORE TỐI HÔM QUA, MÁ THẤY BA CON CHẾT ĐI ĐƯỢC VÌ XẤU HỔ, BA MÁ Đ U CÓ DẠY CON CƯ XỬ NHƯ VẬY CHỚ, CẢ CON VÀ HARRY CÓ THỂ BỊ TAI NẠN CHẾT RỒI…GIẬN HẾT SỨC NÓI… BA CỦA CON ĐANG BỊ CHẤT VẤN Ở SỞ LÀM, ĐÓ LÀ HOÀN TOÀN LÀ LỖI CỦA RON VÀ NẾU CON MÀ CÒN THÒ MỘT NGÓN CH N QUA KHỎI GIỚI HẠN THÌ MÁ SẼ LẬP TỨC NẮM ĐẦU CON LÔI VỀ NHÀ."
Ron có chút chịu không nổi đứng mũi chịu sào trước hỏa lực của cô Molly, thằng bé thu người lún thật thấp trong cái ghế đến nỗi chỉ còn thấy mỗi cái trán đỏ như mồng gà của nó nhô lên. Mọi người trong phòng đều xoay quanh để tìm xem ai là kẻ nhận được thư Sấm.
Bức thư sấm đột nhiên quay sang Ginny mà nói nhỏ nhẹ:
"Ôi úc cưng Ginny của má, và còn cả Tristan bé bỏng nữa! Chúc mừng mấy con đã được vào nhà Gryffindor. Ba má thật sự rất tự hào về các con!"
Ginny cố gắng làm ngơ như không nghe thấy gì, Nhưng đây là xã hội tính tử vong a! Mặt cô bé đỏ bừng lên khi giả vờ quay sang chỗ khác. Còn Tristan thì sao? Khi mới vừa nhận ra bức thư sấm trên tay Ron thì thằng bé ngay lập tức xoay người đi ra khỏi đại sảnh đường nhưng nó vẫn có thể nghe thấy được giọng của cô Molly vang vọng khắp nơi. Thằng bé còn đi nhanh hơn nữa khi nghe thấy tên của mình vang lên. Nó thà bỏ bữa sáng chứ không dám chường mặt vô nơi đó vào lúc này,
"Đói bụng quá đi mất! Giá mà ông đây nhớ được phòng bếp ở chỗ nào thì tốt biết mấy."
Tristan vừa lẩm bẩm vừa đi lang thang trong lâu đài để tìm phòng học môn biến hình của giáo sư McGonagall, Gryffindor cùng với Ravenclaw cùng nhau lên lớp. Khi đi trên hành lang gần khu nhà kính, nó bắt gặp giáo sư Lockhart đang khoa tay múa chân trước mặt của giáo sư Sprout (bà là một giáo sư môn thảo dược, viện trưởng của nhà Hufflepuff, trong bữa tiệc khai giảng ngày hôm qua Hermione đã giới thiệu cho nó toàn bộ các giáo sư của Hogwarts.).
Giáo sư Sprout là một bà phù thủy có vóc dáng nhỏ tí và lùn bè bè, đội một cái nón vá víu trên mớ tóc bay phất phơ; áo quần và móng tay của bà lúc nào cũng dính đầy đất, Cánh tay của bà hôm nay đầy vết băng bó, và Tristan thấy cây Liễu Roi đứng xa xa đằng kia bây giờ cũng đang băng bó khắp cành, rõ ràng đây là kiệt tác của Harry và Ron tối hôm qua rồi. Trái ngược với bà là giáo sư Lockhart trông hết sức bảnh bao chải chuốt trong bộ áo chùng láng e màu ngọc lam. Dưới cái nón, cũng màu ngọc lam viền vàng, được đội ngay ngắn một cách hoàn hảo, mái tóc vàng của thầy cũng sáng bóng lên.
Ông ta đang lẽo đẽo theo sau giáo sư Sprout nói cái gì đó mà do xa quá nên thằng bé nghe không rõ. Nhưng nó rõ ràng thấy được bà trông bực bội thấy rõ, chẳng còn nét tươi cười như trong bữa tiệc ngày hôm qua chút nào.
Nó không dừng lại quan sát hai vị giáo sư lâu bởi vì tiếng chuông báo hiệu tiết học đầu tiên bắt đầu đã vang lên và thằng bé vẫn chưa đến được phòng học môn biến hình nữa. Thế là Tristan vắt giò lên cổ mà chạy một mạch đến lớp, trong lòng thì hy vọng giáo sư McGonagall chưa đến lợp.
Cũng may mà khu nhà kính không cách phòng học môn biến hình bao xa. Nhưng khi nó đến nơi thì mọi người đã vào chỗ ngồi của mình nhưng vẫn đùa giỡn với nhau. Và ngay phía trên bục giảng có một con mèo mướp đang ngồi mà nhìn chăm chú vào nó. Tristan run lên bởi vì trong mắt của nó, làm gì có con mèo mướp nào ở đây, rõ ràng là giáo sư McGonagall đang lườm nó chứ còn ai vào đây nữa. Nó đành phải căng da đầu mà cúi người thật sâu mà nói:
"Con thực xin lỗi vì đã đến muộn thưa giáo sư."
Tất cả mọi người còn lại trong lớp đều không hiểu mô tê gì nhưng khi con mèo mướp từ trên bục giảng nhảy xuống, vặn vẹo biến hình, và khi chân chạm đất đã trở thành giáo sư McGonagall thì đều há hốc mồm ra mà sợ ngây cả người.
Và trong cả những người cảm thấy kinh ngạc còn bao gồm cả chính giáo sư McGonagall, nhiều năm trở lại đây bà thường dùng hình thái Animagus để mở đầu cho môn học này, tiện thể gần gũi quan sát các phù thủy nhỏ một chút. Nhưng không ngờ là năm nay có một tân sinh năm nhất có thể nhận ra, phải biết rằng ngay cả Hermione, cô học trò cưng năm ngoái của bà cũng chưa thể làm được điều này.
"Trò mau vào chỗ của mình đi. Lần này ta sẽ không trừ điểm nhưng lần sau thì đừng có trách."
Bà nhìn kỹ thằng bé một chút, hơi mang ý tán thưởng rồi ra hiệu cho nó về chỗ ngồi.
"Vâng, giáo sư!"
Chờ đến khi Tristan ngồi xuống bên cạnh Ginny thì bà bắt đầu bài giảng của mình:
"Trước khi bắc đầu buổi học ngày hôm nay, Ta báo trước cho các trò rằng thuật biến hình là một trong những phép màu nguy hiểm nhất và phức tạp nhất mà các con sẽ học ở Hogwarts. Bất cứ ai quậy phá trong lớp sẽ bị đuổi ra và không bao giờ được trở lại"
Giáo sư McGonagall vừa nói vừa vẫy vẫy đũa phép của mình, cái bục giảng vừa nãy ngay lập tức biến thành một con sư tử thật lớn.
"Rống!"
Con sư tử gầm một tiếng thật lớn dọa bọn trẻ rối rít lùi hết về phía sau. giáo sư McGonagall một lần nữa múa may đũa phép của mình. Con sư tử kia lấy đà nhảy chồm lên không trung rồi biến thành một con chim ưng thật lớn bay vòng quanh lớp học kêu lên từng hồi rồi sau đó đáp xuống bên cạnh giáo sư McGonagall, ngoan ngão mà biến trở lại thành cái bục giảng.
Choáng ngợp trước phép biến hình của giáo sư McGonagall, các con sư tử nhỏ và ưng nhỏ của cả hai nhà nhanh chóng bị hấp dẫn, ánh mắt sáng ngời mà nhìn giáo sư môn biến hình, hận mình không thể ngay lập tức có thể làm được như vậy. Từ vị trí của mình, Tristan có thể xem toàn bộ quá trình của mình một cách rành mạch. Thậm chí nó còn có thể nhìn ra các con vật mà giáo sư biến ra hoàn toàn không có linh hồn của riêng mình, hoàn toàn là do giáo sư McGonagall một tay điều khiển.
Nhìn thấy sự khát vọng của bọn học trò, giáo sư McGonagall hài lòng mà nói tiếp:
"Đương nhiên… Việc biến vật dụng thành các loài động vật là nội dung của các lớp trên. Ta sẽ dạy các trò từ những thứ đơn giản nhất, tỷ như trong buổi học ngày hôm nay, chúng ta sẽ học cách biến que diêm thành cây kim."
Nhưng trước khi bắt đầu thực tập, giáo sư McGonagall dùng suốt một tiết học trong hai tiết buổi sáng nay để bắt bọn trẻ ghi chép rất nhiều công thức biến hình rối rắm. Sau khi đã hoàn thành phần lý thuyết thì bà phát cho mỗi đứa một que diêm.
"Các trò hãy tưởng tượng hình dáng cây kim trong đầu mình…. Giữ cho nó không hề biến hóa… Bây giờ, các trò hãy đem que diêm trước mặt và cây kim trùng hợp lên nhau. Hãy nhớ là phải dụng tâm, chuyên chú và dứt khoát khi vung đũa phép của mình."
Ngay lúc này có một thông báo nhỏ xuất hiện trước mắt Tristan:
"Đinh! Túc chủ nghiêm túc lắng nghe bài giảng của giáo sư. Tuy nhiên còn nhiều chỗ khó hiểu, năng lực biến hình có một ít tăng lên.
Biến hình + 0.5%"