Chương 23: Lo lắng cùng hình phạt

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 23: Lo lắng cùng hình phạt

Chương 23: Lo lắng cùng hình phạt


Không bao lâu sau, Tristan thất tha thất thểu từ thư viện đi đến đại sảnh đường nhằm kiếm thứ gì đó bỏ vào bụng cho bữa trưa. Hồi nãy nó mới bị Madam Irma Pince sạc cho một trận vì tội dám làm ồn trong thư viện khiến cho thằng bé không khỏi bỏ của chạy lấy người mới may ra chạy thoát.

Cho dù là vậy nhưng tâm trạng của thiếu niên tóc đỏ lúc này vẫn không khá hơn tí nào. Rốt cuộc là nó nhớ đến thứ đang ngủ say dưới tòa lâu đài ngàn năm tuổi này là thứ gì. Tuy rất là khó tin nhưng ai ngờ được phía dưới hành lang mà toàn thể học sinh và giáo sư đi qua đi lại hàng ngày kia là một sinh vật có độ nguy hiểm là XXXXX, có khả năng giết bất cứ ai chỉ bằng một cái liếc mắt và được mệnh danh là vua của loài rắn - Basilisk.

Tuy Tristan biết rằng theo cốt truyện thì chuyện này sẽ được bộ ba giải quyết một cách tốt đẹp nhưng nó cũng không khỏi lo lắng. Bởi vì sự xuất hiện của nó ở chỗ này thì đồng nghĩa với việc đã có biến số tham dự vào. Điều này đồng nghĩa với việc dù nó có muốn hay không thì cốt truyện đã có biến hóa nhất định, nhưng những thay đổi này là tốt hay xấu vẫn chưa thể nào biết được.

Đầu nó càng đau khi nghĩ đến kẻ mà ai cũng biết là ai đấy và những năm học tiếp theo của nó tại Hogwarts.Theo như những gì mà nó nhớ được thì càng về sau thì những năm học của Harry càng tăm tối, cho đến năm thứ bảy thì Tristan nhớ được là Voldemort dẫn theo bè lũ tay sai Tử Thần Thực Tử của mình tấn công nơi này.

Nghĩ đến đây nó không khỏi bực bội đến nỗi vò đầu bứt tai. Thiệt tình, Tristan biết chênh lệch của mình với hai vị Hắc - Bạch Ma Vương là vô cùng lớn, nó lại không thể trực tiếp học tập các ma pháp cao thâm được. Cho nên thằng bé chỉ muốn an tĩnh mà nâng cao thực lực của bản thân mà cũng khó khăn như vậy thì biết làm sao đây bây giờ?

Còn về phần siêu phàm giả thì đừng có nhìn Thủy Ngân Chi Xà Will Auceptin hay Vận Mệnh Thiên Sứ Ouroboros đùa bỡn với thời gian như chơi mà hâm mộ. Người ta là danh sách 1 mới có khả năng làm như vậy, còn danh sách 9 như nó thì ngoài việc tai thính mắt tinh hơn người thường một chút thì chả làm được gì cả.

Với lại thằng bé còn đang đau đầu không biết làm sao tăng danh sách lên nữa đây. Ở nơi này làm sao kiếm được nguyên liệu cho ma dược mới là vấn đề chứ. Danh sách thấp còn đỡ chứ danh sách cao mà nuốt sống tài liệu chính như nó lúc đầu thì bảo đảm dị biến chắc chắn sẽ xảy ra.

Cũng may mà nơi này có Bạch Ma Vương tọa trấn cho nên Tristan vẫn còn thời gian để từ từ mà học tập. Đúng vậy Albus Dumbledore chính là người duy nhất mà Voldemort sợ hãi, dù trời có sập xuống thì cụ vẫn có khả năng gánh chứ không cần nó phải lo. Trước mắt việc cấp bách bây giờ là phải xử lý con Basilisk thì nó mới an ổn học tập cùng với tìm kiếm nguyên liệu thay thế được.

"Theo sách nói thì Basilisk sợ tiếng gáy của gà trống, như vậy ông đây có thể.."

Trong khi thằng bé đang miên mang suy nghĩ thì nó đã đi đến tiền sảnh mát lạnh thì giọng nói của giáo sư McGonagall vang lên:

"Trò sẽ đánh bóng đồ bằng bạc trong phòng truyền thống với thầy Filch. Và chớ có dùng pháp thuật đấy, Weasley. Chỉ dùng tay thôi. Còn trò, Potter, trò sẽ giúp giáo sư Lockhart trả lời thư của người ái mộ."

Ở phía trước không xa là giáo sư McGonagall đang thông báo hình phạt cấm túc cho cặp đôi Harry và Ron vì cái tội dám lái xe của dượng Arthur mà bay đến trường. Nhìn vẻ mặt khốn khổ của hai đứa chúng nó thì đủ biết các hình phạt đó không nhẹ nhàng một chút nào. Đứng đằng sau chúng là Hermione, cô bé mang một vẻ mặt "cho đáng đời trò dám vi phạm nội quy" mà liếc xéo hai thằng bạn

Tristan nghe thấy Harry tha thiết khẩn nài giáo sư McGonagall:

"Ôi, thưa cô, xin cô cho con vô làm trong phòng truyền thống đi cô."

Giáo sư McGonagall nhướng cao cặp chân mày:

"Nhất định không được. Giáo sư Lockhart đặc biệt yêu cầu trò đến làm với ông ấy. Cả hai trò nhớ đó, đúng tám giờ tối bắt đầu."

Nói xong cô quay người rời đi, để lại hai đứa nhóc ủ rũ đứng trên hành lang dẫn vào đại sảnh đường. Dù sao thì cũng là họ hàng thân thiết nên Tristan cũng tiến lên chào hỏi:

"Hai cậu làm sao vậy? Bộ mấy hình phạt đó nặng lắm à?"

Ron ủ ê than vãn:

"Cậu không hiểu đâu. Chắc là lão Filch sẽ bắt mình làm việc suốt đêm. Mà lại không được dùng pháp thuật! Trong phòng truyền thống có đến hàng trăm cái cúp chứ ít ỏi sao? Mình đâu có rành chuyện lau chùi theo cách thức của dân Muggle."

Harry thẫn thờ nói:

"Mình sẵn sàng đánh đổi để làm chuyện đó bất cứ lúc nào. Hồi ở nhà dì dượng Dursley, mình đã từng làm cả đống công việc như vậy. Chứ còn chuyện trả lời thư những người ái mộ thầy Lockhart… Quỷ thần ơi, ông ấy sẽ là cả một cơn ác mộng…"

Tristan tỏ vẻ ngạc nhiên:

"Dữ vậy! Nhưng sao mình nghe nói là thầy ấy thích cậu lắm mà, nghe đâu còn phân phát ảnh chụp chung có chữ ký nữa cơ."

Harry tức giận đến nỗi trẹo cả quai hàm:

"MÌNH … KHÔNG … CÓ … TẶNG.. ẢNH.. KÝ … TÊN.. GÌ … HẾT"

Nói xong thằng bé giận đùng đùng mà đi vào đại sảnh đường, bỏ lại Tristan còn ngơ ngác đứng tại chỗ. Nó quay sang hai đứa còn lại mà hỏi:

"Bộ mình nói sai cái gì sao?"

Ron vỗ vai Tristan mà nói trong khi Hermione che miệng cười khúc khích:

"Không có gì! Chỉ tại da mặt của Harry tương đối mỏng mà thôi."

Thế là trên đường đi vào đại sảnh đường, Ron kể cho nó nghe về chuyện xấu của thằng bạn nối khố dở khóc dở cười xảy ra mấy hôm trước..

Chả là Colin nghe theo lời khuyên của Tristan mà đi xin ảnh có chữ ký của Harry. Ai ngờ đâu chuyện này bị Draco bắt gặp, thế là hai đứa chúng nó cãi nhau rùm beng lên. Không biết giáo sư Lockhart từ đâu biết được chuyện này nên kéo Harry chụp ảnh chung cho bằng được khiến cho thằng bé xấu hổ đến chết đi được.

Nói đến đây thì cả bọn đã tiến đến dãy bàn ăn của nhà Gryffindor, Ron vừa ngồi xuống bên cạnh Harry vừa nói:

"May mắn mà thằng nhóc Creevey không có gặp Ginny, nếu không hai đứa nó sẽ xúm nhau lập ra câu lạc bộ những người ái mộ Harry Potter."

"Ginny? Làm ơn đi Ron, là anh trai cậu nên nhớ là em gái của mình cũng thuộc nhà Gryffindor chứ, bọn mình lại cùng niên cấp nên có khả năng chưa gặp nhau sao? Gióng như năm ngoái cậu chưa Hermione vây. Mình nhớ là tiết phòng chống nghệ thuật hắc ám bọn họ còn ngồi cạnh nhau nữa cơ."

Ron: "……"

Harry: "……"

Harry bực bội nói thầm:

"Thằng nhóc đó không biết từ đâu có được thời khóa biểu của mình nên đi đâu cũng gặp mặt hết."

Tristan gãi gãi mũi xấu hổ mà nói:

"Chuyện này hình như là mình nói cho Colin biết thì phải."

"TRISTAN!"

Nó làm lơ cơn thịnh nộ của Harry mà quay sang hỏi Ron:

"Đũa phép của cậu sao rồi?"

Nhớ đến đũa phép của mình, Ron cũng nổi cơn quạu quọ:

"Khủng khiếp! Vẫn lên cơn bất tử như mọi khi. Sáng nay nó mới cho mình một vố đau điếng."

Tristan nhíu mày lại, nó đoán chắc rằng Ron sẽ không dám viết thư gửi về nhà xin một cây đũa phép khác, nhưng mà như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hành tích học tập năm nay của nó. Nhưng làm sao được, Ron phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình thôi.