Chương 2: Ta muốn một lần nữa sống lại!

Bạch Long Chi Trọng Sinh.

Chương 2: Ta muốn một lần nữa sống lại!

Núi Thanh Nguyệt - Nhân Gian.

Hoa đào phủ khắp cánh rừng, mặt trời ấm áp phủ xuống mảnh vườn phủ đầy cánh hoa đào, gió nhẹ thổi bay bay nhưng cánh hoa, tạo nên một mỹ cảnh nhân gian khiến người ta yêu thích.

Tại một góc đào cách đó không xa, một cô nương tầm 16 - 17 tuổi đang nằm ngủ đôi mắt nhắm nghiền lại, dung mạo nghiên nước nghiên thành, quốc sắc thiên nhan, làn da trắng nõn nà, mái tóc trắng ngần óng ánh nổi bậc cực kỳ. Một thân hồng y cùng màu sắc với hoa đào.

Người đẹp, cảnh cũng đẹp.

Bỗng trên bầu trời trong xanh đen lại, mây mù tụ tập sấm chớp nổi lên, gió thổi ngang dọc cuốn bay hết tất cả cánh hoa đào, động vật xung quanh nhao nhao chạy trốn.

ẦM CHOANG!!!

Tiếng sấm đánh xuống vang dội đến tận mây xanh.

Một tia sét màu đỏ đánh xuống, rơi thẳng đến trên người cô nương đó.

Sau đó liền chui thẳng vào trong người.

Bầu trời thoáng chốc lại trong xanh, mây nhanh chóng tản ra, gió tựa hồ cũng êm dịu xuống dưới. Mọi thứ cứ như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, kì lạ đến vô cùng.

Người đang ở lân cận xung quanh thấy một màn như vậy, dù sợ hãi nhưng vẫn nổi lên lòng hiếu kỳ chạy tới xem. Nhưng đến nơi thì chẳng thấy cái gì trừ một cái hố đen, chắc là do lúc nãy sét đánh trúng.

Chuyện này rất nhanh liền thành chủ đề bàn tán của tất cả người dân ở Thanh Nguyệt Thành và một số nơi khác ở gần núi Thanh Nguyệt.

Mà nhân vật chủ chốt của chủ đề trên đang nằm trên cây đưa mắt nhìn trời. Đôi mắt sâu thăm thẳm không biết đang nghĩ gì.

Nàng được sống lại rồi.

Mọi thứ, tất cả điều như là một ác mộng vậy, nhưng mà nàng biết, đây không phải là mơ! Đây là sự thật, một sự thật mỗi lần nghĩ đến lòng nàng không khỏi căm hận. Có thể không hận sao?

Nàng... sống lại một lần nữa, đồng thời cũng đánh mất một thứ quan trọng, chính là nàng sẽ không có kiếp sau a!

Hồi ức...

Bạch Ngân Vi sau khi tự bạo chết thì phát hiện bản thân đang ở một không gian vô cùng kỳ lạ, nàng như là đang bị hộp thủy tinh đống gói lại, sau đó ném vào vũ trụ vậy. Xung quang nàng bao phủ nhưng tinh tú vì sao được thu nhỏ, rất đẹp, rất hùng vĩ, rất rung động.

"Đây chẳng lẽ là thế giới chủ trong truyền thuyết, là nơi ở của Thiên Đạo?" Bạch Ngân Vi không dấu được kinh ngạc thốt lên, sau đó trầm mặt xuống, vậy đồng nghĩa là nàng đã chết, phải rồi, tự bạo rồi sống làm sao được nữa?

"Không sai, Bạch Ngân Vi a không, là tỷ tỷ thân yêu mới đúng." Một tiểu nam hài dần dần hiện ra, cười hì hì nói.

"Ngươi là thiên đạo?" Bạch Ngân Vi nghe vậy thì càng nhíu mày hơn nhìn nam hài cảnh giác nói.

"Đúng vậy, nói đúng hơn hai ta điều là thiên đạo." Nam hài gật đầu thừa nhận nói.

"Ngươi đang nói bậy gì vậy?" Bạch Ngân vi lạnh giọng nói, nàng làm sao có thể là thiên đạo được chứ?

"Ta quên tỷ tỷ chưa phục hồi ký ức nha, để ta nhắc cho tỷ nhớ vậy. Thiên Đạo tranh vương, cái này hẳn là tỷ hiểu, theo y như nghĩa đen luôn. Cứ một trăm vạn năm thì sẽ có 9 thiên đạo ra đời, nhưng chỉ có một thiên đạo được chọn, cho nên mới có cuộc chiến này, ta là thiên đạo thứ 9, tỷ tỷ là thiên đạo thứ 2, những thiên đạo khác điều thua ở tay đệ, chỉ có tỷ là không, lần này ta nhất định sẽ hạ được tỷ!" Nam Hài tử nói.

"Thì ra là vậy, ngươi muốn làm Thiên Đạo chi chủ thì ngươi làm đi, ta nhường lại cho ngươi, với điều kiện, ta muốn một lần nữa sống lại! Ngươi đã hấp thu năng lượng của những thiên đạo khác, bây giờ ngươi hẳn là mạnh hơn ta, ngươi hẳn là có thể làm được." Bạch Ngân Vi lạnh lẽo nói.

"Nghịch chuyển thời không, tỷ! Ngươi có điên không vậy? Dù ta có làm được, thì linh hồn ngươi cũng không chịu nổi đâu, nếu có chuyện gì xảy ra, ngươi sẽ hồn phi phách tán a, những thiên đạo khác, dù bị ta hạ gục nhưng họ vẫn có thể đầu thai làm vận khí tử." Nam hài tử kinh ngạc nói.

"Vậy thì đã làm sao, đây là thứ ta muốn." Bạch Ngân Vi cười lạnh nói, nàng không quan tâm hậu quả, nàng chỉ quan tâm kết quả, dù phải trả giá cái gì nàng cũng trả! Nàng không có cam lòng a! Người thân của nàng, tộc nhân của nàng và... Người nàng yêu a!

"Vậy... vậy được rồi, những ký ức của tỷ tỷ ở đây sẽ bị xóa bỏ hoặc bị ảnh hưởng, có thể tỷ sẽ không nhớ rõ được, sau này chúng ta liền không quan hệ gì cả, tỷ tỷ không phải là Thiên Đạo thứ hai mà là Bạch Ngân Vi!"

Hồi tưởng kết thúc...

"Tên nhóc đó bị khùng à? Nàng vẫn nhớ y đúc đây còn gì? Lừa người, à không lừa Long a!" Bạch Ngân Vi bĩu môi nói.

Nàng trọng sinh lại lúc nàng hạ phàm lịch kiếp, cũng là lúc bước ngoặc lớn nhất của nàng, nàng gặp được hắn! Phượng Minh Tà! Của nàng A Tà a.

Hắn theo đuổi nàng đến mấy trăm năm a.

Sau khi lịch kiếp trở về, bi kịch liền bắt đầu, sư phụ của nàng, bằng hữu, đồng môn, những người đó lần lượt phản bội nàng, hãm hại nàng, ca ca chết một cách khó hiểu, cha và mẹ nàng thì biến mất, người trong tộc trúng độc không giải được, lần lượt chết đi trong đau khổ, nàng cứ thế trơ mắt từng người từng người chết đi, mà không biết phải nên làm gì.

Lúc đó nàng thống khổ biết bao, nhất là khi biết hung thủ là ai, căm phẫn, thù hận thiêu đốt trong lòng, mặc kệ lờ khuyên của Phượng Minh Tà, muốn đi chém chết sư phụ đáng kính của mình.

Nàng bị bắt lại, ngày ngày bị tra tấn.

Càng ngày càng hận, nhưng không biết phải làm sao.

Có đôi lúc lại ân hận, sao lúc đó không nghe lời A Tà, có gì thì từ từ tính sau chứ? Tại nàng quá hồ đồ.

Nhưng mà, nàng không phải đã trở lại rồi đây sao? Nàng sẽ còn ngu ngốc như trước sao? Những người đã từng hại nàng, hại người thân nàng, và hại A Tà, nàng nhất định phải khiến kẻ đó sống không bằng chết!

Nàng sẽ bảo vệ tất cả mọi người bằng tất cả sinh mạng của mình!

Còn bây giờ... đi tìm A Tà cái đã! Nhớ hắn quá!!!