Chương 1: Tiểu Vi... nàng là một kẻ lừa đảo.

Bạch Long Chi Trọng Sinh.

Chương 1: Tiểu Vi... nàng là một kẻ lừa đảo.

"Bạch Ngân Vi a Bạch Ngân Vi, ngươi cần gì phải như vậy?" Âm thanh tràn đầy thương tiếc vang lên một cách rõ ràng trong căn phòng đen tối ẩm ước, đáp lại chỉ nghe được tiếng xích va chạm không ngừng.
"Luân Hàn, ngươi là kẻ phản bội! Đồ vong ân bội nghĩa nhà ngươi! Ngươi còn có tư cách lên tiếng với ta sao?" Trong căn phòng đen tối không chút ánh sáng nào bỗng vang lên một tiếng hét cực kỳ chói tai, âm thanh khàn đục nhưng vẫn có thể nghe ra chủ nhân của âm thanh này là một nữ nhân, nữ nhân này đang cực kỳ tức giận và căm hận, sát khí tỏa ra đằng đằng.
"Bạch Ngân Vi! Ngươi sao có thể quá đáng như vậy? Uổng công ngày đêm ta lo lắng cho ngươi." Luân Hàn như đã quen Bạch Ngân Vi hằng ngày chửi rủa hắn, chỉ ủy khuất nói lại một câu, nội tâm bi tráng không thôi, hắn đã làm sai rồi sao?
Luân Hàn là một nam nhân một thân thanh y tao nhã, dung mạo thượng thừa, mái tóc đen dài được bối lên bằng một cây huyết trâm.
Hắn là con trai trưởng của tộc Thanh Long, cũng là thanh mai trúc mã của Bạch Ngân Vi, Thánh nữ của tộc Bạch Long.
Chuyện của năm đó... lựa chọn của hắn là sai rồi sao? Sẽ sai sao?
"Thanh Luân Hàn! Ngươi đừng đến đây nữa! Cút đi cho khuất mắt ta! Ta hận ngươi! Cực kỳ hận ngươi! Hận không thể giết ngươi! Hận không thể xé ngươi thành trăm mảnh! Tại sao ngươi lại phản bội ta chứ? Tại sao... hức... hức... tại sao chứ?" Bạch Ngân Vi từ rống giận thành bi tráng sau đó lại là bi thương cùng hận thù.
Nàng đã làm gì sai chứ? Tại sao tất cả người mà nàng tin tưởng lại phản bội lại nàng?
Thanh mai trúc mã - Thanh Luân Hàn?
Sư tỷ - Hằng Vi Lãng?
Sư huynh - Ngô Thiên Tuấn?
Bằng hữu thân nhất - Hắc Viên Viên?
Sư phụ đáng kính - Phong Lam Thiên?!
Tại sao chứ? Hại ta còn chưa đủ sao? Tại sao lại hại cả ca ca của nàng? Hại của tộc Bạch Long?
Ha ha... tại nàng ngu ngốc sao? Hay là quá dễ tin người? Hoặc là đã tin lầm người?
Có lẽ là cả ba đi!
"Ngân... Vi? Muội khóc?" Thanh Luân Hàn kinh ngạc thốt lên, đã bao lâu hắn không thấy nàng khóc chứ? Kể từ khi ca ca của nàng Bạch Thiên Minh bị hắn tự tay giết chết...
"Ha hả... Thanh Luân Hàn! Ta khóc thì sao? Không khóc thì sao? Liên quan gì đến ngươi? Ngươi là gì của ta mà phải quan tâm? Thanh mai trúc mã? Người thân? Bằng hữu? Hay là... người ta yêu đây?" Bạch Ngân Vi trong căn phòng tối tăm bỗng ngẩng đầu lên đỏ như máu cặp mắt hiện lên sự trào phúng và khinh thường. Nàng của hiện tại không phải một phần do hắn tạo ra sao? Dùng ánh mắt thương tiếc đó nhìn nàng làm gì? Ha hả... tra tấn về thể xác còn chưa đủ, còn muốn tra tấn về tinh thần nữa sao?
Lộc cộc, lộc cộc...
Tiếng bước chân bỗng vang lên rõ mồm một, đến không phải là một người mà là rất nhiều người.
"Cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao? Sư phụ đáng kính của ta?" Bạch Ngân Vi cảm nhận được khí tức quen thuộc cường đại liền ngẩng ra trong chốc lát rồi cười lạnh nói, ánh mắt phun tào sát khí vô tận, đôi mắt nàng vốn đỏ, bây giờ có thể nói đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra huyết.
"Đã lâu không gặp... đồ nhi ngoan." Phong Lam Thiên đi đến, nhẹ giọng nói, theo sau hắn chính là một đám người mang hắc y, ánh mắt vô hồn, đó... không phải là người, mà là một đám con rối!
"Sư phụ đáng kính của ta, ngươi cuối cùng cũng chịu không được nữa? Muốn ra tay?" Bạch Ngân Vi lãnh giọng nói, âm thanh vẫn khàn đục khó nghe cực kỳ.
"Ngươi thì ra sớm đã biết?" Phong Lam Thiên nghe vậy thì hơi nheo mắt, môi mỏng nhất lên tà mị hỏi.
"Hừ!" Bạch Ngân Vi hừ lạnh, ánh mắt căm hận mà nhìn Phong Lam Thiên.
"Phong tiền bối, người muốn làm gì Ngân Vi?" Thanh Luân Hàn bỗng dưng cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý, ánh mắt liền cảnh giác lên, lạnh lùng hỏi.
"Làm gì? Ha! Tất nhiên là đem đồ đệ ngoan về dạy bảo một lần nữa rồi, nó dạo này thật là không ngoan chút nào." Phong Lam Thiên nhếch môi cười nói.
"Phong Lam Thiên! Ngươi tên này bỉ ổi! Ngươi còn xứng dùng hai từ 'dạy bảo' này với ta hay sao?" Bạch Ngân Vi tức giận hét lên, ánh mắt nhìn Phong Lam Thiên hận không thế giết hắn ngay lập tức.
"..." Hắn tổng cảm thấy có gì đó khác thường nhưng không biết khác thường ở chỗ nào, Thanh Luân Hàn ảo não nghĩ.
"Luân Hàn tiểu hữu, ngươi nên đi? Ta chắc chắn sẽ thực hiện ước định của hai ta, ngươi không cần lo lắng và nôn nóng." Phong Lam Thiên cười khẽ nói, nhưng ánh mắt lại cực kỳ âm trầm.
"Vậy ta đi trước, ngươi nên nhớ lời ngươi nói, nếu không... tự ngươi biết." Thanh Luân Hàn âm trầm nhìn Phong Lam Thiên, lạnh lùng nói, sau đó liền quay người rời đi.
"... Tại sao? Tại sao người lại đối như vậy với ta? Ta có gì sai sao? Ta đã làm gì sai? Cuối cùng là vì cái gì???" Bạch Ngân Vi đợi sau khi Thanh Luân Hàn rời đi liền đối với Phong Lam Thiên hét lên, âm thanh cực kỳ bi thương và căm hận, lại có chút bất lực.
Âm thanh xích va chạm đồng thời cũng vang lên kịch liệt nói lên sự kích động mãnh liệt của Bạch Ngân Vi.
"Bởi vì do chính ngươi, ngươi tồn tại chính là một nghịch thiên, ngươi chính là Thiên Đạo kiêng kỵ nhất người, trên thế giới này... không là trong 3 nghìn thế giới ngươi chính là nghịch thiên tồn tại. Chính vì do ngươi tồn tại, cho nên thế giới này Long Phượng đại lục vận khí tử sẽ bị ảnh hưởng, mà vận khí tử chính là ta, do ngươi tồn tại ta mọi thứ điều không được như ý, ngươi là cái gai trong mắt ta, không là trong mắt tất cả vận khí tử. Cho nên ngươi vốn không nên tồn tại! Vì sao ngươi lại tồn tại chứ? Ngươi tồn tại chính là một sai lầm, ta thật là ghen ghét ngươi, cho nên ta thu ngươi về dưới trướng vì ta mà phục vụ, nhưng tại sao ngươi lại không ngoan? Không nghe lời ta? Không theo như ý của ta? Đã vậy ta liền cho ngươi trở thành con rối của ta, mãi mãi vì ta mà phục vụ." Phong Lam Thiên điên cuồng nói, ánh mắt hiện lên tia chán ghét và ghen tỵ.
"Ha hả! Thì ra là vậy, nhưng tại sao? Tại sao lại hại ca ca của ta? Hại cả tộc Bạch Long của ta?" Bạch Ngân Lam cười lạnh, cả người thoáng chốc bình lặng xuống dưới, căm hận hỏi.
"Bởi vì... bọn họ chính là một vật cản, ai bảo thân phận ngươi như vậy cao quý? Thánh nữ tộc Bạch Long? Ngươi nghĩ bọn họ sẽ khoanh tay đứng nhìn ngươi bị ta lợi dụng sao? Diệt tộc Bạch Long thì còn Hắc Long, Kim Long, Thanh Long, Hỏa Long, Thủy Long, Ngũ Trảo Kim Long, Huyết Long, thiếu Long sao?" Phong Lam Thiên cười nhạt nói, ánh mắt hiện lên tia khinh thường.
"Phong Lam Thiên! Ta thà tự bạo chứ không có đời nào để ngươi biến ta thành ngươi con rối!" Bạch Ngân Vi phun ra một ngụm huyết sắc mặt dữ tợn nói, đỏ như máu đôi mắt hiện ra tia táo bạo cùng kiên quyết lại không thiếu phần sát khí cùng hận thù.
"Vậy sao? Đem hắn tới đây." Phong Lam Thiên cười tươi nói, ánh mắt hiện lên tia thách thức, tất cả như được hắn trong lòng bàn tay.
Con rối của hắn nghe vậy liền rời đi, không bao lâu liền kéo lại một cái xác, toàn thân là máu, tóc tai rũ rượi, khuôn mặt phủ đầy máu không nhìn rõ là ai.
Nhưng mà Bạch Ngân Vi sau khi thấy cái 'xác' thì cả người điều không ổn, tâm liền lạnh đi, nàng cố gắng bình tĩnh mà đánh giá cái 'xác'
"Không cần nhìn, chính là hắn, tên xúc vật Phượng Minh Tà. Ha hả... không ngờ phải không?" Phong Lam Thiên cười ha hả nói, tâm tình thực sảng khoái.
"Tên khốn PHONG LAM THIÊN!!! Ngươi muốn chết???" Bạch Ngân Vi sau khi nghe đến cái tên Phượng Minh Tà con mắt liền kịch liệt co rụt, trong lòng tức khắc liền bạo nộ, Phong Lam Thiên hắn sao dám!!!!
A Tà của nàng! A Tà tâm cốt của nàng!! A Tà! A Tà! Người mà nàng yêu đến cả sinh mạng! Nâng niu như sinh mạng của mình! Sao hắn dám!!!
Căn phòng tối bỗng vang lên tiếng xích va chạm mãnh liệt, sát khí vô tận bùng nổ, cách đây vạn dặm ngay tức khắc mọi sự sống liền biến mất, chỉ còn lại sát khí vô tận.
Phong Lam Thiên và đám người rối của hắn cũng bị ảnh hưởng, trong phút chốc liền phun ra một bụm máu, ánh mắt của hắn trở nên càng ác liệt, cắn răng hét lên "Bạch Ngân Vi! Hắn chưa chết! Nếu ngươi còn tiếp tục hắn sẽ chết!!!"
"Ngươi uy hiếp ta?" Âm thanh của Bạch Ngân Vi vang lên như âm la địa phủ hiện hình, ẩn ở một sức mạnh vô hình đè ép khiến người khác phải hít thở không thông, cửu môn quan như là đang phản phất ở trước mặt Phong Lam Thiên.
Phong Lam Thiên căm hận, tại sao? Tại sao nàng có thế? Không thể nào! Nàng tu vi đã bị hắn phế, nàng độc là hắn tự tay hạ, vì sao nàng lại còn có thể mạnh như vậy??? Hắn không cam tâm! Tại sao chứ??? Hắn chính là vận khí tử! Là Thiên Đạo sủng nhi!
"Hừ! Đúng vậy! Là đang uy hiếp ngươi, nếu ngươi còn tiếp tục tên xúc vật đó sẽ chết, ha hả... thế nào? Ngươi nỡ sao?" Phong Lam Thiên điên cuồng nói, hắn bây giờ còn đâu là thanh lịch cao ngạo lạnh lùng nữa? Còn đâu bộ dáng bình đạm? Chỉ còn sự điên cuồng như một kẻ điên.
"..." Tiếng xích sắc lại va chạm kịch liệt, sát khi bỗng giảm xuống dưới, nhưng khi chuẩn bị biến mất khi.
Phượng Minh Tà bỗng tỉnh lại, hắn mở ra đôi mắt một vàng một đỏ của hắn, hắn phản ứng đầu tiên chính là nhìn chằm chằm vào căn phòng đen, ánh mắt chăm chú cực kỳ, như có thể nhìn ra tới người đang ở trong đó.
Hắn yếu ớt hô lên một tiếng "Tiểu Vi!"
"A... Tà." Bạch Ngân Vi run rẩy âm thanh vang lên, trái tim luôn nhảy bùm bùm liền bình tĩnh lại xuống dưới, tiếp đó, sự tức giận bạo nộ.
"Là ta, là ta... Tiểu Vi, ngươi không cần vì ta... ngươi nên làm những gì ngươi muốn, không phải ta từng nói rằng... dù sống hay chết, ta điều nguyện đi theo ngươi..." Phượng Minh Tà cười nhạt nói, ánh mắt ôn nhu tràn đầy yêu thương.
Nguyện sống, nguyện chết đi theo nàng, dù sao... hắn đã dùng một cuộc đời để theo nàng, lấy đi tâm của nàng, còn gì hối tiếc nữa? Nàng yêu hắn, hắn yêu nàng... vậy là đã mãn nguyện lắm rồi.
"Tên xúc vật này!" Phong Lam Thiên nghe vậy thì xuýt nữa thổ huyết, hắn ta có biết hắn ta đang nói gì không??? Tên xúc vật này!
"Ha hả... ha hả... ha ha ha... A Tà! Ta A Tà a! Ta thực là vui a, đáng tiếc... ta sẽ không có kiếp sau a..." Bạch Ngân Vi cười điên cuồng sau đó bi thống mà nói, thật là bất công! Cuộc đời này thật là bất công! Trớ triêu cho hai người, hai thân phận.
Nàng thật là không can tâm a! Nàng ích kỷ! Nàng còn muốn hơn nữa, nàng đã từng cùng A Tà nói, nàng sẽ cùng hắn chu du tứ hải, cùng hắn sinh vài tiểu bảo bảo bánh bao đáng yêu.
"Tiểu... Vi?"
"AAA!!! A Tà a! Ta thật là không cam tâm! Ta cảm thấy ta thật ích kỷ, nhưng mà... có chàng lời này, ta đã có đủ cam đảm, ha ha... A Tà! Phải luôn nhớ ta, ta yêu ngươi..." Nói vừa dứt Bạch Ngân Vi liền nổi lên sát khí cuồn cuộn, hóa về một thân Bạch Long hùng vĩ, phá tan căn phòng hắc ám mà ra, bay thẳng lên trời cao, rống lớn một tiếng.
Bùm!!!
"Tiểu Vi!!!" Phượng Minh Tà trợn to mắt sợ hãi hét lên, muốn đứng lên mà không được, cả người bất lực mà nhìn một thân Bạch Long to lớn hùng vĩ tự bạo ngay trước mặt mình, trái tim này một khắc liền ngừng đập, hắn ánh mắt vô thần mà trợn to, như là hắn mất đi ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời, chỉ còn lại một mảnh tối tăm vô tận.
Hắn Tiểu Vi a! Tại sao? Tại sao lại bỏ hắn lại một mình?
Ha hả... nhưng không sao cả, hắn sẽ theo nàng, hắn sẽ luôn luôn đi theo nàng.
Phượng Minh Tà cười nhạt một tiếng, sau đó dần dần khép lại đôi mắt, hắn hô hấp liền biến mất theo.
Hắn nhớ, hắn thích nàng ngay từ lần đầu gặp nàng, khả năng nàng không biết, nhưng hắn đã thích nàng từ rất lâu rồi, theo đuổi nàng mấy trăm năm, cuối cùng cũng lấy được nàng tâm, nhưng mà hắn và nàng kết cục... hắn thật là không cam tâm a. Hắn làm sao có thể nói dối tâm của mình đây? Nói hắn mãn nguyện? Đó là nói dối, hắn ích kỷ, hắn không hề có một chút mãn nguyện nào cả.

Tiểu Vi... nàng là một kẻ lừa đảo, lừa ta, lại lừa chính nàng.