Dạ Vô Hoan nhãn thần nhìn chăm chăm vào Thanh nhi như muốn nhìn thấu cô, sau một lúc lâu lên bỗng cười

Ảo Nhập Thần Thế

Dạ Vô Hoan nhãn thần nhìn chăm chăm vào Thanh nhi như muốn nhìn thấu cô, sau một lúc lâu lên bỗng cười

100 ấn
200 ấn
300 ấn
"Kết" hắn hét to từ đạo thủ ấn 300 ấn kí ba động linh lực tản ra làm cho Thanh nhi run rẩy nhưng mộc lăng lại ôm chặt hơn nói " muội đợi xem đi " hắn cười cười vì hắn biết sư phụ mình định làm gì
Một cột sáng chọc trời phóng lên sau đó lụi dần, nơi phóng lên hiện ra một cánh cửa, Vô Hoan đẩy cửa vào đầu tiên, sau đó đến mộc lăng, cuối cùng là Thanh nhi, bước qua cánh cửa một là gió man mát thổi vào mặt Thanh nhi, cô dụi mắt mình vì không tin được cảnh tượng trước mắt, nơi đây là một nơi hoàn toàn khác khu rừng rậm ở Thanh Sơn, hiện lên trong mắt cô là gian nhà trúc đơn sơ có ba phòng, phía trước là bụi tre rì rào đung đưa theo nhịp gió trong ánh ban mai ấm áp, thật sự rất bình yên, đi đến bên một cái bàn bằng trúc Vô Hoan ngồi xuống, mộc lăng đứng bênn rót trà rồi ngồi xuống với gọi " Thanh muội" Thanh nhi bừng tỉnh ngồi xuống cầm li trà trước mặt Vô hoan lên uống một hơi hết sạch, mộc lăng liền đưa tay lau đi những giọt trà còn đọng lại, thấy vậy Vô hoan ngây dại cười hạnh phúc, hắn nghĩ thầm" ta đã từng như thế này", hớn mắng yêu đưa đệ tử của minh" ngươi đấy! Tên ngốc này! Có mĩ nhâ n liền quên vi sư" rồi đưa tay ấn đầu mộc lăng, mộc lăng ngây dại nghĩ sư phụ mình cũng có lúc như vậy sao, thấy cảnh tượng thầy trò vui vẻ, thân thiện trong lòng Thanh nhu chợt loé lên tia hạnh phúc, sau đó Vô hoan hắn nhanh chóng nghiêm mặt nói " thôi đùa đủ rồi giờ vào học" mộc lăng gật đầu rồi đứng dạy thi triển thủ pháp, tay hắn bắt đầu vẽ vào không trung một pháp trận cầu kì sau đó kết ấn
10 ấn....20 ấn..... 30 ấn..... 40 ấn...50 ấn "ngưng""hoả lạc viên man" một xoáy lửa hiện lên theo hình pháp trận đã vẽ bắn về bụi tre,"bùm" bụi tre không lay động mà chỉ hiện lên một ngôi sao sáng, sau đó hắn thở dốc cười nhìn sư phụ mình, thấy sư phụ nhìn với ánh mắt hài long hắn trong lòng dường như gạt bỏ gánh nặng, Thanh nhi nhìn mộc lăng thi pháp thây ba động từ trận pháp rất mạnh thậm chí mạnh ngang khi hạp vương thi pháp vậy mà không lay động đực một bụi tre thì cả kinh nhưng một lúc sau lại khôi phục thần thái của một thiếu nữ mới yêu nhìn mộc lăng, hết thảy quâ trình của mộc lăng và Thanh nhi đều được Vô Hoan theo dõi thấy 2 đứa như thủ túc hắn bất giác lại nở nụ cười hạnh phúc nhưng rất nhanh khôi phục thần thái như trước nói " tốt con đã đạt được trận sư cấp một rồi" giừo ta sẽ dạy con công pháp đầu tiên của ảo sư, nói rồi hắn lôi trong tay ra ống trú, lây nước ở chum vẩy lên không thành hình vuông, chấm một cái ở giữa đồng thời dùng linh lực giữ dòng nước trong không trung nói " mê vụ chi mê, vân vụ chi mê, mê ảo giới" hình vẽ nước trên không bán về phia Hanh nhi và mộc lăng hai người không kịp trở tay bị nước dinh phải, trong mắt hiện ra cảnh tượng gian nhà chính của Mộc gia, họ bước vào thì giật mình thấy cha họ còn sống mẹ họ vẫn là một mĩ nhân, không tin vào mắt mình họ chạy tới ôm ông bà nhưng cảnh tượng đó liền vỡ tan, họ giật mình tỉnh lại thấy Dạ Vô hoan vẫn đang nhìn họ cười, mộc lăng lên tiếng trước:"sư phụ vừa rồi là gì vậy" Vô Hoan cười nói" đó là bài học hôm nay, mê vụ chi mê, nào hai con lại đây tan chỉ cho" hai người đi đến bên Dạ Vô Hoan, ba người cùng nhau tu luyện đến chiều ta ở đó rồi đi ra ngoài lúc này đã tối hẳn, huynh đẹ mộc gia cũng không nán lại lâu liền từ biệt đi về trước chỉ đứng nhìn hình bóng 2 đứa xa dần thở dài lẩm bẩm " còn 2 tháng nữa" rồi vui vẻ trở vào bên trong thế giới sau cánh cửa cô đơn yên bình, Vô Hoan hắn là vậy,người khac muốn danh tiếng,quyền lực hắn thì không sau những gì đã trải qua hắn muốn yên binh, muốn nhìn các thiên tài quật khởi, chỉ thoáng chốc hắn tuôn ra linh hồn cảnh giới đại tông sư của mình nhưng phút chốc hắn lại thu vào lẩm bẩm nói"bất cẩn quá" nhưng hắn lại không biết ở nơi khác có kẻ đang theo dõi hắn.