Chương 1: Ta tên Vô Minh

Ảo Mộng Sinh Thành

Chương 1: Ta tên Vô Minh

Trong rừng rậm âm u một màu đen của bóng đêm, một vài tia sáng của các vì sao và ánh trắng lấp ló khe lá. Những con mắt màu đỏ như màu máu liên tục chớp tắt như là những ngôi sao mặt trời đỏ trong vũ trụ này.

Mặc kệ những con mắt đang giòm ngó mình trong sự thèm khát không có dục vọng của tông tội tham ăn, mà đó chỉ là bản năng thuần khiết của giống loài mạnh mẽ hơn kẻ đang bị tử thần theo dõi kia.

kẻ đang bị săn đuổi ấy mặc kệ những ánh mắt đó, hắn cứ tiếp tục tiến bước về phía trước cho dù bất cứ thứ gì xảy ra. Những tiếng gió động không theo quy luật, những con thú rừng liên tục di chuyên với tốc độ nhanh nhẹn, hay là những ánh mắt luôn tăng dần mà không hề giảm xuống chút nào ấy. Tất cả đều bị hắn mặc kệ bỏ qua.

Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, khi kẻ đó bước vào một vùng đất không phải của hắn thì thế nào cũng sẽ có nhưng tranh chấp rủi ro nhất định. Và lần này cái giá của việc đó chính là mạng sống của hắn có thể bị cướp đi bất kỳ lúc nào.

Liên tục chạy nhanh xuyên qua từng gốc cây to lớn, nhảy qua vô số cái hố to nhỏ của những con thú hoang đào để bẫy bắt đồng loại của mình.

Mặc cho bóng đêm có bao phủ như thế nào, kẻ đó vẫn tiếp tục chạy mà không cần nhìn lấy về phía trước lẫn phía sau. Tất cả các hành động của hắn cứ như là bản năng dược lập đi lập lại nhiều lần vậy.

Chợt một tiếng gió rít lên bên tai hắn, ngay lập tức thân thể hắn đứt lìa ngay từ trên phần trái tim của hắn trở xuống.

Ruột gan, thân chân, tất cả đều bị cắn nát, phát ra tiếng rôm rốp khi con quái vật dùng chân của mình kéo đứt thân thể của kẻ đó.

Con quái vật ấy có thân hình khổng lồ cao khoảng 5-5 mét, mang thân hình của một con khi đột tinh tinh kết hợp với một cái đầu cho sói có màu lông màu đen với những bắp gân màu đỏ đáng sợ, cùng với việc không hề có môi miệng mà chỉ có một hàm răng đáng sợ hình tam giác với hàng trăm cái răng bên trong nối liền nhau không nhức. Nhất là khi khung cảnh con quái vật ấy dùng những chiếc răng của mình cắn nuốt thân thể của kẻ đó, nhưng hình ảnh ấy có thể khiến cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy trước tiếp hoảng sợ đến bất tỉnh hoặc là mặc bệnh về tâm thần. Tên của nó là Hắc Viên Lang Diện,

Nhưng cũng có kẻ đặc biệt bĩnh tĩnh nhìn lấy thân thể của mình đang bị ăn ngấu nghiến trước mắt của mình, kẻ đó vẫn như cũ không hề sợ hãi, vấn tiếp tục kéo lê nữa người trên của mình tiến về phía trước một cách nhanh nhẹn và phát ra tiếng động, giống như muôn nhắc nhở con quái vật ấy vậy.

Hắc Viên Lang Diện ngay lập tức quay người về phía tiếng động, nó ngay lập tức bắt lấy thân thể của của hắn đập mạnh xuống đất, thân thể còn lại của hắn ngay lập tức đứt lìa tan xương, cánh tay rã rời rớt đâu không biết, tim gan của hắn liền bị con quái vật ấy cắn nuột không chừa lại thứ gì.

Sauk hi ăn hết toàn bộ thân thể của kẻ đó, nó nắm lấy cái đầu của hắn vừa đi vừa gặm nhắm cho bớt lạt miệng sau khi ăn sạch thân thể của hắn.

Khi đi ngang xuống vách núi nó lấy cái đầu ra xé đi cặp tai của hắn để gặm cho giòn miệng.

Khi đi ngang bờ sông có, ven bờ có cây trái, nó kéo cái lưỡi ra để ăn chung cho có vị.

Khi gặp phải thú hoang, nó kéo hết da mặt và đầu, kéo theo cái mũi của hắn để làm cuộn thịt mà ăn.

Nó cứ đi mãi, đi mãi, khi về đến bầy đàn của mình. Đó là một cái hang to lớn hàng chục mét, nó khi vừa vào hang liền có một đám Hắc Viên khác ra chào đón. Trong đó có một con Hắc Viên Lang Diện to lớn khác, nó đi tới gần và đưa cái đầu của hắn cho con quái vật đấy.

Khác với những con Hắc Viên khác chỉ có hai mắt, con Hắc Viên Lang Diện này có đến ba mắt, thân thể nó to lớn gấp đôi những con khác, ngoài ra thì cái đầu của nó cũng đang đội lấy một cái đâu lâu của một con quái vật nào đó trắng huế.

Nó cầm lấy cái đầu lâu mà Hắc Viên đưa cho, ngắm nghía một chút, chợt khi nó nhìn về phía hai mắt của cái đầu lâu. Tam Nhãn Hắc Viên liền hét lớn lên, con Hắc Viên kia sợ hãi rút về sau, ngay lập tức nó bị ăn một cái tát trời giáng khiến cho nó bay xa hàng chục mét.

Sau khi trút giận của mình lên con Hắc Viên kia, Tam Nhãn Hắc Viên bực mình cầm lấy cái đầu lâu của hắn mang về phía sâu trong hang động, càng vào trong ánh sáng càng tối đen, nhưng thân thể của con Tam Nhãn Hắc Viên kia cũng dần dần sáng lên, những đường vân bắp gân màu đỏ ấy phát ra những tia sáng như những con đường máu dẫn đến cái chết.

Tam Nhan Hắc Viên đi sâu vào trong tầm độ 30 phút. Khi nó dần lại cũng chính là nơi cuối cùng của cái hang này. Trước mặt của nó lúc này là một cái hồ máu màu đỏ, bên trên nổi lềnh bềnh lấy vài cái đầu lâu của hàng trăm hàng ngàn hàng con quái vật khác nhau, có cái như sói, có cái như gấu, vô số đầu lâu của những con quái vật khác nhau, nhưng đặc biệt nhất là những cái đầu lâu ấy không hề có một cái nào là lặp lại cùng một giống loài cả.

Nó ném đi cái đầu của hắn vào trong cái hồ ấy, chiếc đầu lâu của một giống loài mới mà lần đầu tiên nó nhìn thấy trong Ma Thú Sâm Lâm này.

--- --- --- ---

Đông đi Xuân đến, cây xanh thêm ba vòng đời, đất trời lại chuyển ba vòng luân tang. số lượng những con quái vật bị bén đầu lâu vào trong cái hồ máu và xương ấy ngày càng tăng lên. Những con Hắc Viên ngày trước với số lượng to lớn đã càng ngày càng giảm sút sâu ba năm qua.

Con Hắc Viên ba mắt ngày nào đâu còn vẻ hung dũng mạnh mẽ khi xưa, con mắt thứ ba trên trán của nó lúc này vẫn còn đó, nhưng thể nó lúc này đã thiếu mất tay trái mắt phải.

Nhưng nó vẫn cố gắng bảo vệ cho giống loài của nó, hôm nay là ngày mà nó phải chuyển khỏi cái hang này, số lượng quái vật gần đây mà nó săn giết được đã ngày càng giảm đi, những con Hắc Viên trong hang đã phải chết đó chết khác trong 3 năm qua vì bị săn bắt quá nhiều rồi.

Nó đi về phía cái Huyết Hồ, tay cầm một cái đầu lâu mà nó chưa từng bỏ vào trong cái hồ này kể từ khi giống lại của nó bắt đầu tập tục ném đầu lâu vào hồ máu. Đó chính là đầu của giống loài Hắc Viên.

Cái hồ máu này đã có từ trăm năm xưa trước, nếu nói đến từ thời gian nào thì nó cũng không xác định được, khi giống loài của nó đến cái hang này thì đã có một cái hồ máu ở đó bên trong cũng có vô số cái đầu lâu khác nhau, bất kỳ con Hắc Viên đầu tiên nào uống máu từ cái hồ này đều sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, sống lâu hơn, và có được sức mạnh kỳ dị những con khác, nhưng nếu có một con thứ hai cùng giống loài Hắc Viên uống thì sẽ con đó sẽ trên nên điên dại tấn công đồng loại của nó.

Thế nên giống loài của nó có một tập tục là cho con đầu đàn canh giữ hồ máu, những con khác thì sẽ tìm những cái đầu lâu của những giống loài khác về để nó ném vào hồ. Khi nó sắp chết đi nó sẽ chọn ra một con có cống hiến nhiều nhất cho đàn, đem về nhiều cái đầu lâu nhất để cho con đấy có thể tiếp tục kế thừa nó.

Nhưng bây giờ giống loài của nó phải rời đi khỏi nơi này, bởi vì nó biết trước những điều sắp tới, thứ sắp sửa sẽ hủy diệt toàn bộ cái hang này, nó phải cho giống loài của nó rời đi khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Năng lực kỳ dị mà Huyết Hồ mang lại cho nó chính là một con hắc thứ ba trên trán, có thể nhìn thấy tương lai.

Chợt nó nhìn phía cái hồ, lớn tiếng hét lên rồi kéo theo những con Hắc Viên khác bỏ chạy khỏi cái hang. Rời đi càng xa càng tốt.

Huyền Hồ dũng động cuồng bạo, máu và xương đột nhiên sôi sùng sục lên, xương trắng tan vỡ thành chất lỏng, máu tanh lỏng leo hóa thành đặc, toàn bộ Huyết Hồ đột nhiên bạo động khiến cho hang động rung rinh mạnh mẽ. Những cái đầu lâu trở thành những chất lỏng, nhưng nó cũng không chịu dung hòa với nhau, vô số chất lỏng màu trăng di chuyển liên tục trong Huyết Hồ. Chúng nó cố găng dùng chất lỏng của mình bao bọc lấy những chất lỏng xương trăng khác.

Di chuyển, thôn phệ, tiêu hóa, cô động lại, đó là cuộc chiến đang diễn ra trong hồ. Máu sôi đậm đặc hơn, dịch xương cũng trở nên ít lại, những chất lỏng xương ấy cũng trở nên đậm đặc, cứng rắn hơn, khó bị thôn phệ bởi những chất dịch xương khác hơn.

Cuộc chiến cứ thể diễn ra trong hàng tháng trời, cứ thế mà trôi qua, máu trong hồ đã trở nên đậm đặc hết mức có thể, cái hồ máu ngày nào đã trở nên đỏ đặc tỏa ra ánh sáng như là hồng ngọc ruby, chất dịch ngày xương đã trở nên cứng như một thanh thép cứng đã qua tôi luyện.

Cho dù đã trở nên cứng cáp mạnh mẻ, nhưng cuộc chiến ngày đó vẫn còn tiếp tục, cuộc chiến thôn phệ cắn nuốt lẫn nhau giờ đây chỉ còn hai kẻ, nhưng nó tiếp tục diễn ra hơn bao giờ hết.

Hai thanh xương cứng rắn đột nhiển trở nên lỏng hóa, lao đầu về phía đối địch, cố gắng cắng nuốt đối phương. Cuộc chiến ấy tiếp tục diễn ra thêm trong một năm trời tiếp theo.

Một năm sau, xương trắng chỉ còn một, máu trong hồ đã bốc hơi chỉ còn một thùng nước. Sau khi thôn phệ hết toàn bộ chất dịch xương trắng kia, thứ còn lại trong hồ máu chính là một cái đầu lâu thủy tinh hình người. Đó chính là cái đầu lâu của nhân loại đầu tiên mà con Hắc Viên năm xưa ném vào.

Huyết Hồ sôi sục trở lại, đầu lâu thủy tinh hóa lỏng biến hình thành khung xương của nhân loại. Máu tươi tỏa sáng đắp nặn thân thể cho khung xương. Xương trong suốt như thủy tinh tỏa ra ánh sáng trong suốt lấp lánh, máu tươi như hồng ngọc bám lấy khung xương, tỏa ra ánh sáng ruby, nó dần dần biến thành thịt, thành tim, gan, tỳ, phổi mạch máu, những thứ cần thiết của toàn bộ thân thể. Máu thịt cứ thế hóa thành một bộ thân xác bị lột da có thể nhìn thấy từng sợi mạch máu, thớ thịt cho đến giọt máu cuối cùng. nhưng không vì thế mà khiến cho cái xác ấy trở nên đáng sợ, mà lại giống như trở thành một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp không một nhà điêu khắc nào có thể tạc ra một bức tượng đẹp như thế.

Đúng lúc này, ánh sáng từ một cái lỗ trên hang động tỏa ra như thường ngày hạ xuống đáy hồ. Nhưng lúc lại tô điểm cho bức tượng tuyệt đẹp kia, ánh sáng kia như là màu săc của vị họa sĩ thiên nhiên, đang tô điểm lên bức tượng mà mình tạo ra, ánh sáng tạo thành da thịt của bức tượng. Bức tượng kia đã không còn là một màu đỏ chói lóa mà trở thành một màu trắng bạch kim thánh khiết.

Ánh sáng của thiên nhiên đã tô điểm lên cho bức tượng xác kia một sức sống của sinh vật thật sự của tạo hóa, chứ không phải là một tạo vật trang trí của thiên nhiên nữa.

Chợt cái xác ấy đột nhiên rung động ở dưới đáy hồ, Cái xác ấy mở mắt ra, cảm nhận lấy thế giới, nó nắm lấy một hạt cát khô trong tay, nhìn lấy ánh sáng trên vách hang, nghe lấy anh thanh của gió, ngửi thử mùi ẩm trong không gian, cuối cùng nó liếm thử đôi môi của mình.

Nó im lặng cảm nhận mọi thứ xung quanh nó cả một ngày, đến khi đêm xuống nó đột nhiên nói nói:

"Ta tên Vô Minh."