Chương 2: Thượng Đế

Anime Hệ Thống Tại Dị Giới

Chương 2: Thượng Đế

- Này cậu bé.. dậy đi nào!
Một giọng nói già nua vang lên bên tai Long Hạo khiến cậu nghi hoặc. Cả khu nhà Long gia chỉ có cậu và Nhũ Nương sống, vậy mà âm thanh này nghe rất lạ, hiền hòa, âm trầm nhưng không kém phần up nghiêm khiến người khác phải sợ hãi. Nó không giống gia gia cậu hay phụ thân cậu, giọng của hai người đó dù không nghe nhiều và hầu hết chỉ nghe qua điện thoại nhưng thế là đủ để cậu xác định được giọng hai ngườ họ. Dù lời họ nói có toàn ý yêu thương, bao bọc và sự quan tâm nhưng sự đanh thép vẫn rất rõ ràng không thể phai nhòa và cậu chắc chắn giọng vừa rồi vang lên không phải của người quen hoặc chí ít là trong bộ nhớ của cậu không có người này.
- Này cậu bé dậy đi, ta biết cậu đã tỉnh giấc rồi, ta không làm hại cậu đâu.
Giọng nói già nua lại vang lên, khiến cậu biết là mình không thể giả vờ được nữa rồi. Được rồi cùng lắm thì chết nhưng cậu mong mình ít nhất cũng phải biết Nhũ Nương có an toàn không. Đó là những gì cậu chỉ có thể nghĩ được trong lúc này.
Ngồi dậy, mở mắt thì cậu thật sự ngạc nhiên và suy nghĩ của câu chỉ có một câu " Đây là đâu? ". Trước mắt cậu là một ngôi nhà kiểu cổ điển của Nhật Bổn, chính xác là một gian phòng theo kiểu 3LDK, cậu có thể nhận ra được vì cậu thấy rất nhiều trên anime rồi.
Thu lại tầm mắt của mình, cậu lại tập trung vào một ông lão tóc trắng ngồi trước mặt mình, tất cả những gì cậu thấy thì ông là một người phúc hậu, nhân từ và ông có một đôi mắt sáng như có thể nhìn thấu tất cả.
- Ông là.....
-" Từ từ đã, cậu có thể nghe tôi giải thích hai điều được không? ". Ông lão ngay lập tức ngắt lời cậu.
- " Dạ được, xin ông cứ nói ". Cậu cũng không phản đối vì giờ cầu chẳng biết làm gì ngoài nghe ông giải thích cả.
- Được rồi. Đầu tiên thì xin tự giới thiệu ta là Thượng đế. Và điều thứ hai là cậu đã chết và người đã giết cậu là ta.
Ông vừa nói vừa cúi đầu, ông làm mà không hề để ý cái thằng ngồi nghe đã đơ từ lúc nào.
Có thể nói đây là một tin chấn động với cậu, hai cái tin này làm não cậu ngừng hoạt động. Có vẻ, àh không,chắn chắn cậu cần thêm 1 fist để tiêu hóa hai thông tin này. Thật sự là giờ cậu cảm thấy khó tin, khó hiểu,... rất nhiều câu hỏi vì sao xuất hiện trong đầu cậu.
- Haiz, dạ không sao đâu ạ!
Sau một hồi suy nghĩ thì đây là câu trả lời của cậu, thật sự thì cậu đã nghĩ thông rồi. Nếu cả hai tin đều là thật thì cậu có trách cứ cũng chẳng ích gì. Chỉ là cậu có chút tiếc nuối về cuộc sống kia và lý do chính khiến cậu chọn buông tha thì lại liên quan đến một người khác nữa.
- " Thật sao? ". Ông lão ngẩng đầu và hỏi lại một cách khó có thể tin.
- " Dạ, vì thế cháu mong ông ngồi dậy nói chuyện được không? ". Cậu khẳng định lại một lần nữa và không quên nhắc nhở. Ngẫm lại, một Thượng đế mà lại quỳ rạp thế kia làm cậu tê cả da đầu.
- " Cảm ơn cậu đã tha thứ cho lỗi lầm của ta ". Ông vừa ngồi dậy vừa nói:" Lần đầu ta thấy có người nghe mình chết và bị người khác giết vẫn lựa chọn tha thứ cho người đó đấy."
-" Dạ " Cậu tiếp lời: " Thật sự thì lúc nghe mình chết thì cũng có sự chấn động không hề nhẹ. Nhưng nãi nãi cháu từng nói nếu như có người vô ý làm tổn thương con hay là điều gì đó tồi tệ thì con hãy bao dung và tha thứ cho họ, vì khi họ vô tình làm tổn thương người khác thì sâu trong tâm hồn họ đã chịu sự dằn vặt và đau khổ rồi. Thế đấy ạ ".
- " Cậu có một người bà thật sự rất tuyệt vời đấy "
- " Dạ, tiếc là không lâu sau đó thì nãi nãi qua đời. Với lại cháu tò mò là tại sao cháu lại chết? Chẳng nhẻ số mệnh của cháu là không được sống thọ?". Cậu thật sự có một dấu hỏi về điều này.
- Cái này thì là do ta, hôm qua lúc ta rà soát lại sổ luân hồi của con người thì có một người đã đến hạn của mình nên ta định gạch đi để chuyển giao xuống tạo một vòng luân hồi cho người đó. Không may là người đó trên tên cậu một dòng nên ta gạch nhầm vào tên cậu. Còn cậu muốn biết cụ thể mình chết thế nào thì ta nói luôn, lý do cậu chết là do ngừng thở khi ngủ.
Thượng đế giải thích một hơi mà không để ý mặt cậu đã biến sắc trong mắt còn có một tia không thể tin. Giờ cậu mới nhớ ra là lức quay lại phòng sau khi ăn sáng thì cậu chợt thấy buồn ngủ chỉ kịp dặn dò Nhũ nấu cơm trưa và đặt báo thức rồi ngủ luôn. Giờ mới biết là do người trước mặt mình gián tiếp gây lên nhưng bộ không còn cách gì khác hay sao mà để cậu chết thì kiểu sỉ nhục người khác thế.
- " Đậu xanh, chết do ngừng thở khi ngủ, có cần phải hạ nhục người khác vậy không?"
Cậu không biết nên cười hay mếu vì nếu nghĩ kỹ thì cái chết này hợp với kiểu người như cậu. Mặc dù nhìn cái chết như kiểu sỉ nhục người khác như thế nhưng cái chính là cậu cứng họng không phản bác được vì sống sao thì chết vậy thôi. Nên tất cả bất mãn cậu chỉ dám nghĩ chứ không dám nói.