Chương 1: Tam Thiếu Gia Long Gia

Anime Hệ Thống Tại Dị Giới

Chương 1: Tam Thiếu Gia Long Gia

Hoa Đô thành thị, trung tâm Hoa Hạ, năm 2018

Nơi phồn vin nhất Hoa Hạ, nơi mà tụ tập đủ các thành phần của xã hội, và sự phân chia rõ nhất là người giàu sang và kẻ nghèo hèn... Đương nhiên, không thể thiếu sự hiện diện của những gã lưu manh hay nguy hiểm hơn là các băng nhóm xã hội đen lớn.

Đó là phía ngoài sáng của Hoa Đô, ẩn sau trong đó là sự có mắt của bốn đại gia tộc lớn nhất cả Hoa Hạ. Gọi là lớn nhất vì cả bốn gia tộc này không những có tác động lớn ở phía kinh tế hay xã hội mà họ còn chiếm vị trí cực cao trong quân đội. Bốn gia tộc đó lần lượt là Long Gia, Vương Gia, Mộ Dung Gia và Cao gia.

Cả bốn gia tộc này không chỉ chiếm số lượng người quân đội lớn mà họ còn những con bài nhất định để khẳng định sức mạnh. Đó là: Dị năng giả và Võ giả. Cả bốn gia tộc này đều là tiên phong trong việc đào tạo cả hai loại biến thái trên. Vậy là quá đủ để phân tách rõ ràng địa vị của cả bốn gia tộc này với người thường.

- Tam thiếu gia, dậy đi thôi, mặt trời đã cao hơn cái sào rồi...

Tiếng nói êm ái hòa với sự già dặn vang lên trong khu biệt thự to bự ở phía gần trung tâm Hoa Đô này. Trên đỉnh biệt thự còn khắc hình một con rồng bằng vàng ròng, cả thân thể con rồng như ôm trọn phần mái của biệt thự, trong miệng còn ngậm một viên châu có khắc to chữ Long, đầu quay ra bên ngoài như đang tỏ rõ uy thế của mình. Sự vĩ đại của tòa kiến trúc này đã phần nào xác định được thân phận của những người trong này. Và ai cũng rõ ràng, hễ là người có địa vị là biết ngay vì trong đầu họ đều có nhận thức rõ ràng về chữ Long kia. Đó là Long gia, đứng đầu trong tứ đại gia tộc Hoa Đô, họ nổi tiếng tới mức ai nhắc về Long gia đều mang vẻ tự hào. Đâu phải tự nhiên mà có vì Long gia không chỉ mạnh về quân đội mà về kinh tế họ cũng áp đảo tam tộc còn lại. Không ngao khi nói Long gia là nơi sản sinh ra thiên tài của cả hai lĩnh vực.

- Dạ! Con biết rồi mà Nhũ nương.... haiz cho con ngủ thêm ba canh giờ nữa đi. Giờ mới tám giờ thôi!
Giọng con trai vang lên mang đậm vẻ non nớt và sự biến đổi của tuổi dậy thì.
- Không được! Giờ là chín giờ rồi. Thiếu gia à! Nói dối trong cho trẻ nhỏ đâu... Giờ thì dạy ngày đi..
Âm thanh già nua lại vang lên tùy êm ái nhưng lại mang chút bất đắc dĩ..
"A...a...a " tiếng kêu cùng tiếng bước chân vang lên cùng lúc... tiếng kêu này đủ thấy chủ nhân của nó lười đến mức nào. Từ trên lầu một thiếu niên đầu tóc rối tung đi xuống, kém theo đó là vẻ mặt bất mãn.
- Thiếu gia hôm nay gọi cái xuống liền à. Ngoan lắm! Ngoan lắm!
Người thiếu phụ xinh đẹp cười vừa nói. Giọng nói mang tia châm chọc nhẹ nhàng mà vui vẻ khi người nghe đã nghe lời bà, cùng với chút ít ngạc nhiên ngoài ý muốn.
- Nhũ à! Con có thể coi đó là một lời khen không? Nghe không giống lắm.
Âm thânh mệt mỏi lại vang lên một cách chán chương đầy bất mãn
Lần này người thiếu phụ không nói gì chỉ cười đáp lại. Đồng thời dọn đồ ăn sáng cho cậu chủ bé nhỏ của mình. Nhìn cậu ăn một lúc bà mới mở miệng:
- Tam thiếu àh! Hình như hôm này là sinh nhật thứ mười tám của cậu nhỉ!
Người ăn lúc này chính là tam thiếu gia của Long gia Long Hạo. Cậu cắn nốt miếng bánh trên tay, liếm môi rồi mới đáp lại:
- Dạ! Vâng
- Mới đó mà cậu đã mười tám rồi. Mà chưa có mảnh tình nào vắt vai nữa. Haiz
Thiếu phụ nói với vẻ đầy lo lắng. Suy đi nghĩ lại bà lại lo cho cậu thanh niên trước mặt này. Tùy là đẹp trai, chưa kể còn sinh ra trong Long gia nhưng cậu chủ nhỏ này chưa một lần chạm qua đàn bà. Àh không phải nói là không thèm nhìn.
- Nhũ àh! Nhũ biết là con không thích đàn bà mà với con thì con thích gái 2D hơn (gái ảo), với lại con không thích bị ép hôn đâu cùng với việc nghe giải thích về đàn bà đâu. Cậu trả lời dứt khoát, đồng thời không quên chặt luôn đường đi của người đối diện.
- Haiz. Đáp lại cậu là tiếng thở dài của thiếu phụ. Bà thật sự lo lắng cho cậu chủ nhỏ này. Cái thứ con gái đó cậu đâu có cưới được đâu, trong đầu bà thật sự lo lắng vấn đề này đến phát sốt.
- Con ăn xong rồi! Con xin phép lên phòng đây.
- Uhm! Lên đi để Nhũ dọn cho. Bà đáp lại cậu đầy bất lực
Nhìn bóng lưng của cậu lên tầng, bà khẽ thở dài một tiếng rồi lại lắc đầu đi dọn dẹp.
Trong phòng, Long Hào khẽ nhíu mày. Sao cậu không nhìn ra được Nhũ định nói gì chứ khong nhìn ra được thì cái IQ trên 250 này phí hoài rồi. Tùy ngày nào Nhũ cũng nói nhưng cậu không phiền vì đó xuất phát thuần thúy từ sự lo lắng của Nhũ Nương cho cậu. Không những thế sâu trong lòng cậu còn thấy chút cảm giác hạnh phúc.