Âm Lộ

Chương 5:

-Mày…..mày biết nói!!!!-Khang la lên, té xuống giường
-Vâng, vâng, chó biết nói, hú hú-Con chó mỉa mai Khang
-Vậy rút cục mày là cái quái gì??-Khang nạt nó
-Tôi là âm hầu, tên Toàn-Nó nói
Khang bụm miệng, cười khằng khặc, sau đó buông tay ra, cười ha hả
-Há há, mày biết mày là chó chứ, hầu là khỉ mà
-Vâng, vâng, ai mới nghe cũng nói vậy, tôi là chó, tên Toàn, chức danh Âm hầu, tức khỉ địa ngục
-Ồh thế àh???Mày nghĩ tao có thể tin mày àh??-Khang đùa cợt nó
-Anh đang nói chuyện với một con chó đó-Con chó nói
Khang im lặng, suy nghĩ, có khi nào con chó nói thật, nó đến từ âm giới, vì nó đã cứu Khang vài lần từ lúc con ma xuất hiện
-Vậy chính mày đã đuổi con ma đi sao??-Khang hỏi
-Đúng, âm hầu có nhiệm vụ bắt các ác hồn xuống địa ngục, bảo vệ con người trước sự quấy phá của ác hồn-Nó giải thích-Còn nữa, chỉ có người sắp chết, hoặc gặp nguy hiểm đến tính mạng mới có thể nhìn thấy âm hầu
-Nhưng mấy đứa bạn tao vẫn có thể thấy mày mà??-Khang thắc mắc
-Chính xác nhất là lúc Hồng thấy tôi, thì cả nhóm đã gặp nguy hiểm cả rồi
-Hả……mày nói gì
-Choanggg!!!!!
Cửa sổ vỡ từ ngoài, bắn thủy tinh văng tung tóe, Khang núp xuống giường, tránh được. Ngoài cửa sổ, một đứa bé, áo quần ướt cả, đang nhìn Khang căm hận
-Mày……phải chết!!!!-Nó thét lên
Nó từ từ lướt đến chỗ Khang, nước nhỏ tong tong xống sàn, hai mắt nó đỏ ngầu, nước cứ tràn ra từ mắt, mũi, miệng nó
-Khôngggggggggg!!!-Khang la lên, nhắm hai mắt lại
-Khang, mày có sao không??
Tụi bạn nó chạy từ dưới nhà lên, thấy hết cảnh tượng đó, con ma vồ lấy Khang, Thiện chụp tay Khang lôi ra ngoài, con chó mực chạy đến cắn tay con ma, đứa bé bị cắn liền vùng vẫy, con chó văng ra đập vào tường. Con ma chảy máu cả ra nền nhà, nó cười gian trá:
-Mày ngăn được tao lần này, con chó kia, nhưng sẽ không có lần sau đâu, lần sau tao sẽ lấy mạng thằng chó chết đã giết tao
-Đụng chạm nha-Con chó hết sức vẫn cố nói theo
Rồi đứa bé biến mất, để lại vết nước và một vũng máu do bị con chó cắn.
-Khang, Khang mày có sao không???-Tụi bạn lắc lắc nó
Khang mở mắt ra, nó nhìn quanh mọi người, rồi bật dậy, chui vào một góc ngồi bó gối, run rẩy nói:
-Nó…..nó….chính đứa bé đó…nó muốn giết tao
Điều Hùng ngờ tới đã thành hiện thực, Khang đã trở lại nhu nhược và sợ sệt như ba năm trước.

Hùng lấy tay ôm mặt, lo lắng không biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao. Mấy đứa kia đang hoang mang
-Cái……cái thứ gì vừa mới biến mất thế???
-Đó là oan hồn có liên quan tới Khang ba năm trước-Con chó lên tiếng
Thiện co rúm người lại, dí sát vào tường
-Má ơi, con chó biết nói kìa!!!
-Vâng, rồi, đúng!!! Chó biết nói, không thể tưởng tượng được-Con chó thở dài, giọng điệu pha chút mỉa mai-Điều đáng lo nhất bây giờ là Khang kìa
Cả bọn nhìn qua Khang, Sang và Thiện không thể tin được con người đang co rúm, lướm rướm nước mắt kia lại là Khang không biết sợ mà tụi nó đã biết
-Được rồi, chuyện này thực sự khó hiểu rồi-Sang nói
-Chẳng có gì là lạ cả, đây chính là Khang lúc đầu-Hùng lấy tay xoa mặt, thở dài
-Oan hồn đó sẽ quay lại bất cứ lúc nào, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng, nhất là không được đi đâu một mình-Toàn(tên con chó âm hầu) nói
Tối đó, cả bọn nằm salon dưới nhà, con chó đã được Hồng băng bó.
-Thôi được, mày nói mày là âm hầu, chuyên đi bắt ma, nhưng tại sao mày lại bị con ma đánh bại một cách dễ dàng như vậy-Hùng bức xúc
-Trước khi đến nhà Hồng, tôi đã đụng độ linh hồn đó, nó rất mạnh do ba năm qua hấp thụ âm khí của những người chết khác xung quanh
-Điều đó giải thích vì sao cây cầu đó nhiều người chết như vậy-Thiện gật gật đầu
-Lần đó gặp nó, nó đã điều khiển một thanh sắt đâm vào một em bé, tôi lo cứu em bé đó nên đã sơ suất trúng đòn của nó
-Giờ thì điều đó giải thích tại sao khi gặp cậu, cậu lại bị thương nặng như vậy-Hồng nói
-Hức…hức!!-Là Khang đang khóc-Tôi…tôi xin lỗi, tôi đâu có cố ý làm thế
Không khí cứ nặng nề hẳn ra, chẳng ai ngủ được. Khoảng 2h đêm, mọi người đã thiếp đi, Cường dậy uống nước, ban đêm sao im ắng thế, Cường có thể nghe được tiếng thở của chính nó. Uống xong, nó trở lại salon, chân đạp phải một cái gì đó. Nước!!, một vệt nước dài dẫn đến toa lét, hoặc từ toa lét dẫn ra, Cường tò mò tiến đến chỗ toa lét, cánh cửa toa lét hé mở từ lúc nào. Cường chầm chậm nắm tay nắm cửa, tim đập thình thịch, người nó như run lên. Nắm chặt tay nắm cửa, nó mở mạnh ra………..chẳng có thứ gì đằng sau cánh cửa. Cường tần ngần, ngó nghiêng xung quanh, chẳng có ai ở đó, nó cười một mình, nghĩ rằng mình thần hồn nát thần tính. Cường từ từ quay lại chỗ salon, nó nhận ra rằng vệt nước kéo đến chỗ salon, nó nhìn đến cuối vệt nước, có một……….đôi chân đang ở đó. Cường dụi dụi mắt, một đôi chân, chắc nó mơ. Đôi chân bước tới chỗ Khang đang nằm, Cường giả vờ không thấy, nhưng vẫn theo dõi chặt chẽ
-Lộc cộc!!!!
Có cái gì đó đang tiến tới, Cường nhoài người ra nhìn. Cái thứ đó tròn tròn, lăn dần tới chỗ Khang. Cường nhận ra đó là một cái đầu xanh lét, ướt đẫm nước và máu, miệng thì ngoác cả ra mà cười, nó nắm chặt miệng lại, ngăn tiếng hét ra ngoài. Cường khiều khiều thằng Hùng với Thiện dậy. Cái đầu đụng trúng Hồng, Hồng dụi dụi mắt, tỉnh dậy. Trước mặt nó là một khuôn mặt vô cùng ghê rợn, hai mắt trợn trừng lên nhìn nhỏ.
-AAAAAAA!!-Hồng la lên
Toàn (con chó) bật dậy, chạy lại cắn cái đầu, đôi chân đang đứng chỗ Khang cũng nhảy lên, chẹt cổ Khang. Khang tỉnh dậy, kêu la yếu ớt:
-Cứ……..cứu tao!!!
Toàn hất cái đầu ra đằng xa, rồi chạy lại chỗ đôi chân, chợt trần nhà xuất hiện hai cánh tay trẻ em, vụt đến bóp cổ Toàn. Hùng với Cường chạy đến chỗ Khang, cố gỡ hai cái chân ra, nhưng nó quá mạnh, cứ chẹt cổ Khang, cái chân quật hai đứa văng ra, Hồng chạy đến, vừa khóc vừa nói
-Hãy buông Khang ra, buông Khang ra!!!!
Hai cái chân buông Khang ra, xoay đến chẹt cổ Hồng. Khang hoảng sợ, co rúm vào một góc, không dám làm gì. Toàn cắn hai cái tay, hất ra xa, nó chạy tới chỗ Hồng cắn cái chân. Cái chân đạp nó một phát, Toàn văng ra xa, nó gượng dậy, tiến tới. Hùng, Thiện, Cường đều chạy lại giúp Hồng. Trước mặt Khang xuất hiện thân thể một thằng nhóc, không đầu, không tay chân. Từ từ lết lại chỗ Khang, Khang sợ hãi la hét, Toàn phóng đến cắn vào cái thân một phát thật mạnh. Cái đầu la lên, hai cánh tay, chân thì chợt mất kiểm soát, cứ lảo đảo. Rồi cái thân biến mất, những bộ phận kia cũng biến mất theo. Đến lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ Hồng ho sặc sụa vì bị chẹt cổ. Thiện nắm áo Khang giơ lên, vẻ tức giận:
-Mày không làm gì cả à?? Ngay cả lúc Hồng sắp chết!!!
-Xin….xin lỗi-Khang mếu máo
-Mày……-Thiện giơ nắm đấm lên
Hùng chụp tay Thiện
-Thôi, bỏ qua đi.