Chương 14:

Âm Lộ

Chương 14:

-Keng!!-Tiếng con dao rơi xuống đất
Khang quay lại
-Nó đã tha cho mày rồi mà mày còn làm vậy à?-Hùng hỏi
Cú đá của Hùng khiến con dao từ tay Hưng rơi xuống. Bây giờ thì Hưng đang bị Khang, Thiện, Hùng bao vây
-Tụi bây ỷ đông hiếp yếu à?-Hưng nói
-Đừng lo-Thiện nói
-Hai đứa tao chỉ đứng canh cho mày không chạy trốn thôi-Hùng nói
-Người sẽ đánh mày là tao đây-Khang nói
Hưng chộp lấy con dao dưới đất, lao đến chỗ Khang. Nó chìa con dao về phía Khang
-Phập!!!!
Con dao cắm thẳng vào tay Khang. Khang chỉ nghiến răng, và đập đầu mình vào đầu Hưng từ trên xuống giống như người ta đập ngói. Hưng ngã xuống, ngất ngay lập tức. Khang lấy lại thăng bằng, xoay ra nói
-Về thôi, coi Xuân Khang thế nào rồi
Phần trán của Khang ướt đẫm máu tươi, vầy thì sao thằng Hưng không ngất. Nhưng có vẻ như Khang vẫn bình thường
-Tra……trán Khang kìa-Sam vừa nói vừa chỉ trán Khang
-Kệ đi, chảy rồi nó cũng hết chảy thôi
Khang bỏ hai tay vào túi quần, rồi đi về phía bệnh viện. Cả nhóm đành đi theo
-Đêm nay vẫn còn một trận đánh nữa cơ mà-Khang lẩm bẩm
……………………………….
-Một mình em đánh cả tụi thằng Hưng à??-Cô Loan hỏi
Cô Loan đã đến bệnh viện sớm để coi sóc Xuân Khang
-Và kết quả là cái đầu máu me ấy sao?-Haruka hỏi
Khang gật gật đầu
-Thiệt tình, ra đây băng bó cho-Cô Loan và Haruka nói cùng một lúc
Mọi người đều trố mắt ra nhìn. Rồi thì Haruka kéo tay Khang ra ngoài, cùng với hộp sơ cứu. Sau khi băng vết thương trên trán và tay cho Khang xong, Haruka hỏi
-Như vầy thì anh có đánh con ma đó nổi không?
-Phải thử mới biết chứ. Oáp…tôi đi tìm chỗ ngủ đây
Khang lang thang ra cuối hành lang của bệnh viện, ở đó có một căn phòng cũ, dường như đã bị bỏ hoang
-Oáp, một chỗ ngủ lý tưởng
Khang bước vào, đóng cửa lại, và nằm lên một cái giường. Ngay lập tức, Khang chìm sâu vào trong giấc ngủ. Mặt trời bắt đầu lặn, nhìn vào những vệt đen bất chợt xuất hiện trên nền mặt trời đỏ thẫm, cô Loan đứng ngoài hành lang, bất giác nói
-Điềm không may!
Trời sụp tối rất nhanh, phút chốc mọi căn nhà đều đã sáng đèn.Từ một góc tối cùa bệnh viện, một bóng đen lướt tới giường của Xuân Khang, và dần dần tạo nên một hình thù gì đó phía dưới giường của Xuân Khang. Lúc này mọi người đều đã ra ngoài, trong phòng chỉ còn Thiện ở lại coi Xuân Khang. Một làn khói đen bất chơt phủ kín căn phòng, Thiện đứng dậy, mở tủ lấy con dao thái lan để gọt cam ra, từ từ tiến đến chỗ Xuân Khang.
-Mày…..mày định làm gì??-Xuân Khang hỏi
-Giết mày!!!-Một giọng nói đáng sợ, có thể khiến người ta run lên phát ra từ Thiện.

Thiện, với đôi mắt vô hồn, chậm rãi giơ con dao lên, rồi bất thình lình đâm xuống chỗ giường Xuân Khang đang nằm
-Phập!!!
Con dao đã cắm vào giường đến tận cán. Xuân Khang kịp thời nhảy ra khỏi giường. Xuân Khang và Thiện nhìn nhau, thủ thế
-M…..mày……muốn giết tao à???
-P……………phải……nếu….có…trac..trách..móc…thì……hãy….trách
..thằng Khang…..kia…đã….gây sự…với….t…tao-một luồng hơi lạnh tỏa khắp phòng cùng với những lời nói ngắt quãng của Thiện
Xuân Khang lấy tay quệt mồ hôi trên trán, nhìn Thiện chằm chằm. Thiện kia dao về phía trước, Xuân Khang nhảy lùi về phía sau, nhưng vẫn bị một vết tuy không sâu. Máu đỏ bắt đầu thấm áo Xuân Khang. Mắt Xuân Khang nhòa đi trong phút chốc, chắc do mất quá nhiều máu chưa kịp hồi phục, cộng với sự việc này. Xuân Khang lắc lắc đầu, khi mắt vừa rõ lại, thì Xuân Khang thấy Thiện đã lao đến thật gần mình.
-Sạttttttttt!!!!
-AAA!!! Chết tiệt!!!
Tuy đã rất nhanh nhẹn để né, nhưng Xuân Khang đã trúng vào ngay hông. Con dao đâm thẳng từ hông Xuân Khang vào tường, lưỡi dao ngập hẳn vào tường, cán dao cong lại do lực tác dụng quá mạnh. Xuân Khang ngã vật xuống, một tay ôm lấy hông, tay kia gượng dậy. Và đúng lúc đó, Xuân Khang nhìn thẳng vào Thiện, nói chính xác hơn là nhìn thẳng vào đôi mắt sáng màu máu đỏ của cái bóng to lớn đứng sau lưng Thiện. Thiện chợt lùi lại trong giây lát
-Có chuyện gì vậy?-Sam chạy vào, hỏi
Thiện nhìn qua Sam, rồi từ Thiện một luồng khói tuôn ra, tan nhanh vào không khí. Sam vẫn đang choáng váng vì những gì đã thấy, thì chợt nhận ra Xuân Khang đang chảy máu. Sam chạy lại đỡ Xuân Khang và gọi những người khác đến, riêng Thiện thì sau đó liền bất tỉnh. Mọi người đã đến, băng bó cho Xuân Khang, chĩ thiếu Khang còn lại
-Trường Khang đâu?-Sam nói
-Đang ngủ-Haruka nói
-Ngủ-Hùng, Sam, và cô Loan cùng nói
-Kệ đi, tính nó hồi nào tới giờ đã như vậy rồi-Hùng thở dài-Để mai gặp nó rồi mình sẽ tính sổ nó sau
………………………………………..
Khang đã dậy từ lâu, nhưng cậu quyết định không tham gia vào mà muốn xem xem con ma đó muốn gì. Nó muốn làm "ngư ông đắc lợi" nhân tiện hốt gọn những người bạn của mình à??.
-Ra đi, đứng núp mãi như vậy!!-Khang nói nhỏ đến mức dường như chỉ mình cậu nghe thấy
Một góc phòng hiện ra sự lạnh lẽo, cùng với 2 chấm đỏ le lói thoắt ẩn thoắt hiện
-Ngươi muốn gì???
-Thêm….l….linh hồn….thêm…sức…mạnh
-Bọn các ngươi đều nói năng như một lũ bị bịnh down thế à?
-Ta….muốn….hỏi
-Nói đi
-Ta….tại sao…tên…đó….không..hề…sợ…hãi..và cả…ngươi
-Ngươi mong đợi điều gì? Bọn ta phải khiếp sợ một lũ down à??? Há há há-Khang bật cười-Hài hước nhỉ?
-H……hài??
-Ừ, hài, giờ thì biến đi, ta không có hứng
-Mày nói gì???-Chợt nó rống lên
Một cái gì đó phóng ra từ trong bóng tối, với sự giận dữ tột độ.