Chương 2: Xác chết:

Âm Giới

Chương 2: Xác chết:

Khung cảnh cứ nhộn nhạo như vậy đến gần trưa. Độ này là tháng trưa nóng như lửa đốt. Đường Vinh nằm đó được đến độ gần trưa thì tắt thở. Mẹ Đường Lâm thấy vậy hét lên khóc thét lên. Xung quanh nhốn nháo.
Lang nhị thấy thế cũng kinh, chết người không phải là chuyện nhỏ. Hắn cũng sợ liên lụy. Hắn đứng lên đi đi lại lại mồ hôi vã ra không biết vì nóng hay vì lo lắng nữa. ĐỊnh bụng kiếm ít tiền mà lại thế này không hay cho lắm.
Một thằng đệ của hắn lúc này chạy lại, nói nhỏ: Nó chết rồi đại ca ạ. Chắc mình để cho nó đưa vào thôi. Cứ coi như không có chuyện gì thôi.
Lang nhị cau mày định nói thì đằng xa có tiếng ồn ào võng lọng. Tri Công đến. Thằng cha này làm quan toàn ăn trưa ngủ trướng, việc công toàn trễ nải. Chẳng có phong độ của nhà quan gì cả. Báo quan từ sáng sớm mà giờ mới mò đến.
Lang nhị thấy thế chạy lại xun xoe: Dạ, Tri công ạ. Lâu không thấy ngài. Gia Sư nhà tôi ở Kinh ngày nào cũng hỏi thăm sức khỏe ngài đấy ạ.
TRi Công nhìn thấy Lang Nhị thì thái độ cũng lạnh nhạt. Chỉ ừm ở thôi. Gã này gầy gò, dáng thư sinh người huyện Hà, thi cống Sinh mấy lần không đỗ. Sau nhà chạy mấy chục vạn lượng mua cho chức quan ở đây. CHủ yếu cho hắn kiếm cái danh an ổn. CHứ tiền bạc thì không thiếu lắm. Tính hắn thích ăn chơi đàn hát. Mấy vụ rắc rối ở địa phương thì không thích dính vào.Mệt đầu lắm.
Sáng nay, đang ngủ định bụng sáng đi đánh bạc cùng mấy vị quan viên thì thằng đệ lang nhị đến báo án.Ngại lắm. Nhưng nó nói đánh chết người, chém chém giết giết gì đấy. Nên cũng đành phải đi.
Xuống đến nơi thấy thằng Lang Nhị là đã không vừa mắt rồi. Nhưng hình như thằng này nó đánh chết người hay sao đấy. Chết người là chuyện lớn, tính mình lại không thích chuyện lớn. Tri Công xoa xoa tay, húng hắng ho mấy cái: Tình hình như nào đấy. là bị đánh chết à.
Lúc này lang nhị đứng cạnh bên, nghe thế thì thì thầm vào tai gã mấy câu, xong rồi lại chạy ra bẩm: Dạ. Bẩm quan, Sáng chúng tôi bắt được thằng này ăn trộm gà. Đang rượt theo thì nó tự ngã xuống đất chết luôn. Tính có gia đình nó đây đáng lẽ phải đền tôi mấy vạn nhưng người chết rồi. Thôi làm phúc không bắt vạ nữa ạ.
_ ờ, ta thấy A Lang là người rộng rãi độ lượng. Ứng xử rất có tình người. Thôi chết rồi thì chôn, Không bắt vạ họ nữa. Sáng nay, ăn hơi ít, giờ hơi đói, lại đi đường xa mệt quá, có khi A lang bố trí cho căn phòng ta vào nghỉ tý.CHiều lại về huyện, còn bao nhiêu việc đấy