Chương 11: Đi Xuống Âm Giới (P.1)

Ác Ma Vô Song

Chương 11: Đi Xuống Âm Giới (P.1)

" Tiểu hối...ngươi đã lớn rồi.. mới đây mà ngươi đã hai mươi lăm tuổi, ta...không được...nhìn thấy tiểu tử ngươi...cưới vợ..khục..khục.." Hạ Nhi cố sức đưa bàn tay cằn cỗi yếu ớt vuốt ve đầu của Bất Hối, nói.

" bà bà...ngươi đừng đi..!" Bất Hối quỳ xuống bên giường, cắn chặt răng kiềm chế nước mắt, bàn tay chụp lấy tay của Hạ Nhi, run rẩy nói.

" Cuộc đời..ta..chỉ hối....tiếc...một điều..duy nhất...là...không thể...nhìn thấy...hắn..một lần..cuối...khục...khục..." hơi thở Hạ Nhi bắt đầu yếu ớt, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, giọng nói đứt quãng, nàng cảm giác được tử thần đã xuất hiện.

"Không..muốn...!" Hạ Nhi run rẩy lắc đầu, nàng nhìn thấy Tử Thần tiến lại gần nàng, nhưng lạ một điều là Bất Hối không thấy, hắn tưởng bà bà không muốn chết thôi.

" Đến giờ rồi.." Tử Thần xuất hiện ngay giường của nàng, âm u nhìn nàng, hai tay cầm móc câu móc linh hồn của nàng ra khỏi thể xác, xiềng xích nàng lại, dẫn nàng đi vào Âm Đạo.

"Bà Bà...." Bất Hối thống khổ gào thét, nắm thật chặt tay nàng, mạnh mẽ lay lay, nhưng Hạ Nhi đã đi rồi...nàng chết không nhắm mắt.

"Hạ Nhi...ca ca..về trễ..!" Diệt Sinh ngơ ngác nhìn thi thể của nàng, trong giây lát đứng hình.

" ông..?...là ông phải không?" Bất Hối nhìn thiếu niên xa lạ đứng ngay cạnh mình, kinh hãi nói, hắn ngày nào cũng được bà bà cho xem chân dung của ông, nên chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhận ra.

" ngươi là....?" Diệt Sinh nhíu mày.

" cháu là cháu nuôi của bà bà, cháu tên Trương Bất Hối. bà bà lúc nào cũng căn dặn cháu rằng khi nào gặp ông, cháu đưa quyển nhật ký này cho ông xem. " Nói rồi, Bất Hối từ dưới gối kê đầu lấy ra quyển nhật ký dày cộm đưa cho hắn.

Ngày xxx, tháng xxx năm xxx

2 tháng rồi, từ lúc ca ca biến mất tới giờ, Hạ Nhi luôn khóc, Hạ Nhi tưởng Hạ Nhi vô dụng, Nên Ca ca bỏ rơi Hạ Nhi, Hạ Nhi xin lỗi ca ca, Hạ Nhi sẽ ngoan và nghe lời, cầu xin ca ca đừng bỏ Hạ Nhi có được không? Ba mẹ đã bỏ Hạ Nhi mà đi rồi, đến cả ca ca còn bỏ Hạ Nhi, Hạ Nhi không muốn sống nữa.."

...
Ngày buồn tháng nhớ năm thương
Dì mười bảo rằng ca ca đi phương xa làm ăn, còn bảo Hạ Nhi ở lại phụ dì nấu ăn, sau này ca ca về Hạ Nhi sẽ nấu mỳ bò tái cho ca ca ăn, Hạ Nhi biết đó là món ca ca thích nhất, Hạ Nhi nhớ ca ca...Hạ Nhi khóc...

....

Mười năm trôi qua rồi, Hạ Nhi trở nên xinh đẹp lắm này ca ca, biết bao thang niên tài tuấn trồng cây si trước quán đó, nhưng Hạ Nhi chỉ nghĩ mỗi ca ca mà thôi, cả đời này Hạ Nhi chỉ lấy mỗi mình ca ca, dù chúng ta là anh em ruột, nhưng Hạ Nhi không quan tâm!
Ca ca, ngươi hứa sẽ bảo vệ ta cả đời
Ca ca, ngươi muốn ta hạnh phúc..
ca ca, ngươi hứa sau này lấy ta..
Ca ca, ngươi hứa..sẽ trở về..chiều hôm đó...
.....

Ca ca, sáu mươi năm trời đã trôi qua, Hạ Nhi trở nên già nua xấu xí rồi, Hạ Nhi sợ ca ca trở về chê Hạ Nhi xấu, ca ca, lang y nói mắt của Hạ Nhi do khóc quá trời nên mù loà, Hạ Nhi sợ không thể nhìn thấy ca ca, Hạ nhi sợ bóng tối lắm..
Hạ Nhi nhớ ca ca quá, ôi..ca ca, mấy năm trước Hạ Nhi có nhặt được đứa bé, hạ nhi đặt tên nó là Trương Bất Hối, nhờ có nó, cho dù mù loà Hạ Nhi vẫn có thể nhờ nó viết tiếp nhật ký..
....
Hạ nhi thấy sức khoẻ đang suy yếu, những khi trời mưa, cơn đau mắt lại tác quái, đau đớn đến nỗi Hạ Nhi không ngủ được, Hạ Nhi cảm thấy mình không còn trụ được bao lâu nữa...ước gì...Hạ Nhi có thể trước khi chết được gặp ca ca...cả đời này, Hạ Nhi không hối hận khi yêu ca ca.
.....
Thầy lang nói, Hạ Nhi chỉ còn sống được một tuần nữa, Hạ Nhi thấy đau đớn quá, thống khổ quá, ca ca, ngay bây giờ ngươi ôm ta được không? Ước gì trước khi chết, ta được gặp ca ca...
....

Đọc từng dòng chữ nắn nót, nhìn từng trang giấy nhàu cũ kỹ vì nước mắt, nhìn từng cảm xúc của nàng từ nhỏ đến già, bất tri bất giác, Ma đầu lãnh khốc vô tình như hắn....chảy nước mắt.


Nợ em một cuộc tình trăm năm
Nợ em một tình yêu đầu đời
Nợ em một tuổi xanh tuyệt vời
nợ em một vùng trời thơ ngây.

Ngày xưa nụ hoa còn chưa nở
Giọt sương còn đọng lạnh trên lá
Mùi hương còn vương một trang giấy
Vẫn chưa vết mực nào lung lay.

Nợ em, nợ em, nợ em mãi
Như giấc mơ không có thật
Nợ em vòng tay bờ môi ấm
Chở che suốt đoạn đường em đi.

Nợ em là những lời anh hứa
Hứa sẽ bên em suốt đời
Nợ em ngàn muôn lời xin lỗi
Nhưng không bao giờ được thứ tha.

" không..không thể như thế...dù huỷ diệt cả vũ trụ này, ta phải cứu nàng sống lại! "

"Âm giới thì sao? Không phải là ta chưa từng đi xuống đó, kiếp trước điên đảo Âm giới đi tìm Luân Hồi Luân Bàn hư vô mờ mịt chuyển thế sống lại, kiếp này xuống âm giới nghịch chiến thương khung đi cứu nàng!" Sắc mặt Diệt Sinh vặn vẹo, hắn quay đầu lại nhìn Bất Hối, hít sâu một hơi, hỏi:

" nàng mới chết bao lâu?"

" Dạ thưa ông, mới chết khoảng mười phút." Bất Hối nhìn vào ánh mắt hằn đỏ ẩn chứa điên cuồng của Diệt Sinh, trong lòng vô hạn sợ hãi. khép nép đáp.

" Thương Thánh Đại nhân, ta dùng Điên Đảo Âm Dương nghịch hành Thần Thông trong tuyệt thế bí điển mà Thái Hoàng Cổ Thần truyền thừa, ta sẽ đi xuống Âm Giới, ngươi giúp ta che đậy thiên cơ đưa nàng đi lên được không? Ta sợ những lão bất tử dưới âm dương thông đạo ngăn trở, với lại khi xuống đó tu vi của ta trở về con số không, cần ngài bảo vệ, ơn này, suốt đời Diệt Sinh ta không quên!" Diệt Sinh trầm giọng, nói.
" ngươi biết cái giá khi thất bại chứ? Ta chỉ còn là tàn hồn, nếu biến số quá lớn, cả ta và ngươi đều vạn kiếp bất phục, bị giam vào địa ngục giới chịu cực hình dày vò!" Thương Thánh nghiên túc hỏi.

" Dù như vậy thì có làm sao? " Diêt Sinh ngông nghênh đáp.

" haizz, tuổi trẻ thật tốt, thật điên cuồng, để lão già ta cùng bọn trẻ các ngươi điên một lần, ta có thể giả bộ một tia đại năng khí tức doạ lùi bọn họ, ngươi tranh thủ đem nàng trở về lẹ. " Thương Thánh thở dài một hơi, gật đầu đáp ứng.