Chương 10: Tỉnh lại! Hạ Nhi thống khổ!

Ác Ma Vô Song

Chương 10: Tỉnh lại! Hạ Nhi thống khổ!

" Đấu Thiên chiến Địa Đại Pháp, tuyệt đỉnh đại thần thông rèn thân luyện thể, luyện đến tiểu thành, biến thân thành viễn cổ cự thần, nhấc tay hái trăng sao, luyện đến đại thành, nhục thân thành Thánh, vạn kiếp không mòn, nhảy ra Âm Dương, thoát khỏi sinh tử, nhấc tay diệt Thiên Hà, luyện đến cảnh giới viên mãn như bổn toạ, mỗi giọt máu đều có sinh mạng, mỗi một cọng tóc đều là con cháu. " Thương Thánh điểm một chùm sáng bắn vào não hải của hắn, một hàng chữ " Đấu Thiên Chiến Địa Đại Pháp" in sâu trong bổn nguyên linh hồn, không thể phai mờ.

Trong mơ hồ, Diệt Sinh thấy mình biến thành Viễn Cổ Cự Thần, nhấc tay thiên băng địa liệt, bằng vào nhục thân ngao du tinh không, không gì không làm được.

" thật cường đại." Diệt Sinh khiếp sợ không thôi, nghĩ đến Thương Thánh cường đại như vậy mà vẫn lạc, cũng có thể nghĩ đến cuộc đại chiến năm đó khốc liệt cỡ nào.

" Thế nào tiểu tử, khiếp sợ đi, đây chỉ là viễn cổ thể tu thôi, giống như Thái Hoàng Cổ Thần, nội tạng đều biến thành tiểu vũ trụ, bên trong tiểu vũ trụ có rất nhiều cường giả và phàm nhân sinh sống bên trong, đấy mới chính là đỉnh cao thể tu,là cảnh giới mà ta truy cầu. " Thương Thánh thoáng mơ ước, nói.

Diệt Sinh nghe vậy, thoáng nghĩ đến những linh hồn bị mình nuôi nhốt bên trong đồng hồ cổ, khoé miệng khẽ run lên:" có lẽ nào vũ trụ chúng ta vẫn đang ở bên trong nội tạng của Vị khủng bố nào đi? Còn Thiên Đạo chính là phân thân ý chí của vị cường giả đó. "

" Vấn đề này không phải là chúng ta có thể tiếp xúc đến, có lẽ một ngày nào đó chúng sẽ tự hiện ra. Tốt, tiểu tử ngươi lĩnh ngộ 'Chiến Thiên Đấu Địa Đại Pháp đi, có gì không hiểu cứ hỏi bổn toạ."

.....

Ngoại giới, Diệt Sinh vẫn đang hôn mê, huyết thống đang từng chút một cải tạo thân thể của hắn.

Mười năm rất nhanh qua đi...

Tiểu Hạ Nhi đã trở thành cô nàng trưởng thành, trổ mã xinh đẹp tuyệt trần, nàng kế thừa Dì Mười trở thành cô chủ quán hủ tiếu, khu xóm nghèo phát triển thành một tiểu trấn khá phát triển, bằng vào khuôn mặt tuyệt trần phong hoa tuyệt đại cùng bản tính lương thiện, quán của nàng thường tấp nập khách ra vào, không thiếu nam tử thiếu gia như hoa si theo đuổi nàng, nhưng tất cả đều bị nàng cự tuyệt.

Sau một ngày làm việc mệt nhọc, nàng lại lui tới gian nhà tranh cũ kỹ, theo thói quen nàng tiến lại chiếc giường gỗ cũ kỹ, nàng đặt mông ngồi xuống, ôm chặt gối của hắn nằm lúc nhỏ một lúc lâu không nói gì.

" ca ca...ngươi hứa..sẽ trở về chiều hôm đó.." khoé mắt Hạ Nhi ướt át, mười năm trời, mỗi ngày nàng đều khóc như thế, con mắt của nàng bắt đầu có dấu hiệu hơi không thấy rõ đường, nhưng nàng vẫn không thể cầm được nước mắt.

Từ lúc ca ca biến mất không biết tung tích, nàng cơ hồ không muốn sống nữa, nàng cứ như người mất hồn thơ thẩn, ai cũng bảo ca ca nàng chết rồi, khuyên nàng nên lo cho cuộc sống của mình sau này, lấy một tấm chồng, nhưng nàng mặc kệ tất cả, linh tính mách bảo nàng rằng ca ca chưa chết, hắn sẽ..trở về...đây là tín niệm duy ngất khiến nàng tiếp tục sống..ngoài ca ca ra, nàng không nghĩ tới bất kỳ ai khác.

"Ca ca..ngươi hứa sẽ bảo vệ Hạ Nhi..."

"Ca ca, ngươi hứa sẽ lấy Hạ Nhi làm vợ..."

"Ca ca, ngươi hứa sẽ trở về.."

" ca ca...ta rất nhớ ngươi.."
.......

Sáu mươi năm sau....

Tình yêu như lần đầu tiên nếm thử vị của quả khế mới chín
Chua chua, chát chát nhưng không kìm lòng được muốn nếm thử lần nữa.

Trong quả khế xanh xanh, có nụ cười ấm áp của anh, có tình yêu đầu đời của em, lặng lẽ..nãy mầm.


" bà bà, sao ngày nào ngươi cũng tới gian nhà mục nát ở sau vườn vậy, tiểu Hối không rõ. " một đứa bé trai lém lĩnh khoảng bảy tám tuổi đang dắt một bà lão mù loà đi đường.

"Tiểu hối ngoan, gian nhà đó..là nhà của ông ngươi.." Bà lão hiền hoà cười, đưa bàn tay nhăn nheo vuốt ve má của đứa bé.
Đứa bé là đứa trẻ bị ba mẹ vứt bỏ từ lúc có mấy tháng tuổi, được Hạ Nhi mang về nuôi, đặt tên Trương Bất Hối, là để sau khi nàng mất hắn trở về thì tên của đứa bé có thể thay nàng nói cho hắn biết, cả đời này...nàng không hối hận!

" ra là bà bà nhớ ông, hi hi" Đứa bé tít mắt cười tung tăng vui vẻ dìu bà bà đi bộ.

Vừa đến nơi, Tiểu hối dắt bà bà ngồi lên chiếc giường cũ kỹ tang thương, theo thói quen lấy chiếc gối đưa cho bà bà, còn hắn thì chạy ra ngoài chơi, vì mỗi khi bà bà vào đây là ngồi cả buổi.

Bàn tay gầy guộc của Hạ Nhi bấu chặt vào cái gối, nước mắt tuông rơi.

Bảy mươi năm rồi, thời gian trôi qua hơn nữa đời người, nàng cũng đã tám mươi hai tuổi, cả cuộc đời nàng không chồng không con, về già nhận nuôi tiểu Bất Hối để sau này hắn về sẽ có người nói cho hắn nghe về nàng.

Bảy mươi năm dài đằng đẵng, là nàng đã có bấy nhiêu đó năm nhớ đến hắn, ngày nào nàng cũng đến nơi đây, khóc!

Cách đây ba mươi năm, mắt nàng đã mù loà vì khóc, nhưng nàng vẫn tiếp tục khóc, nỗi đau đớn mà nàng chịu đựng ngần ấy năm, khiến nàng gần như ngã gục, nhưng nàng vẫn cố sống, vì nàng chờ hắn...trở về...nàng kiên cường sống tiếp..sống tạm bợ.
.......

Mười tám năm sau...ở một sơn động vô danh, một luồng khí tức kinh khủng đang dần lớn mạnh lên, những cây đại thụ không chịu nỗi uy áp dần dần gãy đổ, thú hoang sợ gãi chạy trốn tán loạn.

"Ầm!!!!" Cả sơn động đột nhiên nổ tung thành phấn vụn, tạo thành một luồng khí sóng lan truyền từ tâm của sơn động lan toả ra chu vi ngàn mét, biết bao nhiêu cây cối sụp đổ, biết bao nhiêu yêu thú vãn lạc, cả một vùng sinh cơ đều biến thành vùng đất chết.

" Dung hợp huyết thống thành công, Đấu thiên chiến địa đại pháp bước vào tầng một Đồng thể đỉnh phong, tu vi Luyện khí đại viên mãn một trăm tầng, ha ha" Diệt Sinh cuồng tiếu hô to, khá hưng phấn.

Nắm chặt bàn tay, một cỗ khí tức cuồng bạo xoay tròn, Diệt Sinh cảm giác lúc này mình đơn giản giết thiên tài Trúc Cơ chân nhân tầng một!

" không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, Hạ Nhi vẫn ngồi quán Dì mười chờ ta chứ?" Nghĩ đến Hạ Nhi chờ lâu rồi giận hắn, Diệt Sinh vui vẻ cười.

" Cái gì? Đã qua một trăm năm? Không tốt!" Diệt Sinh nhìn thời gian trên Đồng hồ cổ, sắc mặt trong nháy mắt đại biến, hắn vội vàng thi triển sơ cấp phép thuật phi vân tung chạy đi, miệng lẩm bẩm: " hi vọng còn kịp."

Edit: các ngươi đọc cố sự hay như vậy còn không cho ta nguyệt phiếu sao?
Cầu phiếu! Khẽ quỳ!