[12 CHÒM SAO] VƯƠNG TRIỀU HOÀNG ĐẠO

Series Lời chưa nói

[10] Lời chưa nói - Song Tử ​
.
Là một kẻ phong lưu... e hèm... cái này không phải do ta nói à nha! Là thiên hạ đồn thổi ta thành ra như vậy. Có lẽ là ta ham chơi thật, phong lưu thật... nhưng chỉ là qua đường...
Ta chính là đang đợi một nửa thực sự!
Một nửa sẽ cùng ta chung sống tới già.
Một nửa sẽ cùng ta đi chung con đường.
Một nửa mà ta yêu hơn mạng sống...
Rốt cuộc ta cũng gặp được một nửa của mình...
Nàng như một cơn gió xuân nhẹ thổi vào đời ta... mát mẻ, trong veo, thuần khiết.
Dung nhan tựa như tiên giáng trần, xinh đẹp động lòng người....ta đã say đắm trước vẻ đẹp đó.
Nàng là một đóa hoa nở rộ, tràn ngập hương thơm... ta thật không đưa tay ra hái...
Nhưng... khi biết nàng sắp gả cho Hoàng thượng...hắn thấy rất bức rức, khó chịu, hắn muốn là kẻ duy nhất sở hữu đóa hoa đẹp ấy, không cho bất kỳ ai chạm vào. Nhưng hắn không muốn gây mất tình huynh đệ....chẳng biết nên xử trí thế nào...
Hắn đấu tranh tư tưởng dữ dội...nhưng không biết nên làm thế nào... đành phải đi mua vui giải sầu.
Nào có ngờ... từ đó mà xảy ra chuyện lớn....
Ta xin thề với đất, với trời... ta tuy phong lưu nhưng không bao giờ chung đụng với nữ nhân... chẳng qua là đùa giỡn mà thôi... mùi vị nữ nhân thế nào ta còn chưa biết nữa là... oan ức quá, khi không lại lòi ra một cái "hài nhi" chưa sinh.
Giải thích bao nhiêu lần thế mà nhất nhất không tin tưởng ta...khiến ta thất vô cùng...nhưng không thể trách nàng được, ai bảo ta bị mang cái danh phong lưu chứ.
Ta không còn lời nào để giải thích.. mặc kệ nàng nghĩ sao thì nghĩ. Ta ngay thẳng, vốn là vậy!!!!
Ta liền từ hôm đó ít ở phủ hơn, nên khi nàng gặp nguy nan ta lại chẳng ở bên để chống đỡ cho nàng.
Đứa trẻ quả thực không phải con ta, sự trong sạch của ta đã được chứng minh! Đổi lại nàng bị chúng hãm hại... mất đi dung nhan. Ta một mực phủ nhận.
"Nàng không phải Bình nhi!!!"
Ta nào có muốn nói lời tổn thương nàng... nhưng do thần trí ta quá rối loạn... không tự làm chủ được lời mình.. Khi nghĩ lại... ta thấy mình là một nam nhân tệ hại!! Vì dung nhan xấu đi mà chối bỏ nàng.
Ta đi tìm rượu giải sầu... khi trở về đã say khướt...nghe tin nàng trầm mình tự vẫn...ta như người rơi xuống đáy vực... đau khổ không cách nào nguôi. Nhìn đôi hài đỏ nằm bên cạnh thân thể ướt nước của nàng...ta mới biết... ta chính là có mắt như mù...
Nàng ở ngay trước mắt thế mà ta lại không nhận ra...
Ta phải rơi lệ bao nhiêu lần thì tâm mới hết đau?
Ôm nàng vào lòng....ta tự trách bản thân đã quá sai lầm.
Ta nguyện trở nên như nàng, không cần cái bề ngoài này nữa... ta chỉ cần có nàng.
Tấm lòng này là thật!
Chân tình này cũng là thật!
Hết thảy của ta đều thuộc về nàng...!