Chương Đặc Biệt 9,10

[12 CHÒM SAO] VƯƠNG TRIỀU HOÀNG ĐẠO

Chương Đặc Biệt 9,10

Series Lời chưa nói
[9] Lời chưa nói - Thiên Bình ​
.
Là công chúa của một tiểu quốc, là nữ nhi duy nhất của Phụ Hoàng... thừa hưởng nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Mẫu Hậu...mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý.
Chính là ta – Thiên Bình công chúa!
Ta may mắn hơn những người khác...dung mạo, gia thế...ông trời quá ưu ái ta... nhưng được cái này thì mất cái kia...
Ta càng lớn càng xinh đẹp, bao vương tôn quý tộc tới cầu thân... bọn họ vì mê luyến vẻ ngoài mà muốn thú ta về làm nương tử... bọn họ không ngại đưa ra bao nhiêu là của hồi môn quý giá.
Họ nào có biết.. thứ ta cần không phải là vật chất.
...
Mười bảy tuổi....ta phải sang Hoàng Đạo để hòa thân, ta phải xa phụ hoàng, xa quê hương của mình để tới một đất nước xa lạ.
Hoàng Đế của Hoàng Đạo rất có khí chất, bề ngoài phải nói là một hảo mỹ nam nhưng ta lại không thấy có một chút thích thú gì... Ta không muốn thành phi tử, tranh giành sủng ái nơi hậu cung, ta muốn một vợ, một chồng...đồng giường cộng chẩm.
Đối với vị Hoàng Đế quyền lực ta không hứng thú, thế mà chàng... thì...
Chàng mang một gương mặt rạng ngời, ngũ quan cân đối, cười một cái đã làm cả vùng trời bừng sáng.
Ha ha.. ta có nói quá không nhỉ?
Nhưng là... ta cảm nhận được...chính là như vậy.
Chàng là người biết cách ăn nói, biết cách lấy lòng, lại đào hoa phong lưu... ta cố giữ cho bản thân không phải lòng chàng...vì ta sợ... yêu một người như chàng sẽ khiến bản thân chịu nhiều ủy khuất.
Ấy thế mà... ta lại chấp nhận thành thân... trở thành nương tử của chàng. Chàng đối xử với ta rất tốt, không còn lui tới kỹ viện nữa, hầu hết thời gian chàng đều ở bên ta, hoặc là xử lý một chút công việc mà Ma Kết huynh giao.
Ta đang hưởng thụ hạnh phúc... bỗng từ đâu xuất hiện một nữ nhân tự nhận mình mang thai con chàng... buộc chúng ta phải nuôi ả. Chàng đã phủ nhận... không phải của chàng, thế nhưng ta lại không tin chàng.
Mãi về sau khi mọi việc được phơi bày...ta mới biết ta đã trách lầm chàng. Ta bị ả hại... dung nhan mất đi... ta chẳng còn gì...
Chàng không nhận ra ta, luôn miệng bảo ta không phải Bình nhi của chàng, luôn miệng bảo ta giao Bình nhi ra....ta đau đớn vô cùng...
Bình nhi.. ở ngay trước mặt chàng đây mà...
Ta tuyệt vọng tìm tới cái chết...
Khi ta cảm thấy cơ thể dần dần mất đi sức lực cùng hơi thở... ta lại được kéo lên bờ...
Khi tỉnh lại, thấy chàng ở bên xin ta tha thứ...ta thấy lạnh lẽo trong lòng... vì sao? Chẳng phải chàng chối bỏ ta trước sao?
Chẳng phải chàng đã bảo ta không phải Bình nhi của chàng?
Lòng ta quặn thắt lại... đau đớn hơn bị ngàn mũi tên xuyên thấu... tưởng rằng đã gặp được một nửa đích thật... thế nhưng ta lại không có phúc phần đó.
Ta cứ nghĩ cả đời sẽ không tha thứ cho chàng.... thế nhưng hành động của chàng đã làm ta lung lay....
Chàng sẵn sàng không ngại đau đớn....từ bỏ dung mạo của mình chỉ vì ta... thử hỏi... tấm lòng của chàng, chân tình của chàng... ta sao nỡ chối từ?
Sóng gió đi qua... bầu trời lặng yên trở lại...
Chúng ta lại thuộc về nhau!