Chương 187: Khai mở bí cảnh.

Hư Lộ

Chương 187: Khai mở bí cảnh.

- Lão phu là Kiền Trung, tứ trưởng lão của Vạn Khô Trại, lần này được trại chủ phân phó trách nhiệm lãnh đạo các tông phái ma đạo tiến nhập Vân Liên Sơn Vụ theo thường niên mười năm một lần.


Từ trong đám người ở ngọn núi trung tâm, một vị lão giả tóc tai bạc phơ, nhưng thân thể thì cường tráng như dũng sĩ bước ra chắp tay sau đích cười dài giới thiệu với các môn phái khác. Ngay sau đó, các môn phái từ mạnh đến yếu lần lượt khách khí ôm quyền thăm hỏi lão ta, vô số lời tán dương, vuốt mông ngựa đến tận trời cao. Mà mắt lão già Vạn Khô Trại lại giống như quen thuộc với kiểu hưởng thụ này, đôi mắt lim dim, đắc ý dào dạt. Nhìn thấy cảnh này, Nguyên Hạo cũng lắc đầu ngao ngán, cao nhân gì mà mê hư danh dữ vậy, tâm cảnh thế mà cũng tu luyện được đến cấp độ này, đúng là bội phục.


- Khụ khụ, những lời vàng ý ngọc của các vị Kiền mỗ xin cảm tạ. Sau đây ta xin sơ lược lại lịch sử của Vân Liên Sơn Vụ này để cho các hậu bối chưa rõ hiểu thêm. Cách đây hơn ngàn năm...


Ho khan vài tiếng, vị tứ trưởng lão kia bắt đầu bài diễn thuyết của mình bằng câu chuyện ngày xửa ngày xưa. Lão nói hăng say đến mức mưa xuân bay phất phới, ngôn từ trôi chảy, tựa như ôn lại chuyện xưa tích cũ với bằng hữu xa cách mấy vạn năm. Có lẽ đã quen với tính cách của lão, các trưởng lão của các đại phái, kẻ thì nhắm mắt tu luyện, người thì pha trà uống, có lão gia hỏa trơ trẽn hơn lăn ra ngủ gật, nưỡc dãi chảy đầy miệng. Tất cả hành động của các vị trưởng lão dường như chẳng ảnh hưởng tí nào đến vị Kiền Trung kia. Lão vẫn nói say sưa, như một con ong cần mẫn yêu bông hoa, bất chấp khán giả có nghe hay không. Đẳng cấp nói nhiều của lão có lẽ đã đạt đếnh cảnh giới đăng phong tạo cực rồi. Không biết đây là lần thứ mấy lão ta thuyết trình về lịch sử Vân Liên Sơn Vụ nữa.


- Thú vị thật.


Nguyên Hạo vẫn đang chăm chú lắng nghe, chắc chắn hắn là một trong những thính giả hiếm hoi của vị trưởng lão kia. Kỳ thật, mọi thông tin cần thiết trước khi tiến vào Vân Liên Sơn Vụ các đệ tử khác đều được tông môn mình giải thích qua. Chỉ có hắn suốt ngày lo tu luyện nên không hiết tí gì cả, vì thế những gì vị trưởng lão Vạn Khô Trại đang diễn thuyết đều rất có ích cho hắn.


Sau cả canh giờ độc diễn, cuối cùng vị trưởng lão cũa Vạn Khô Trại cũng kết thúc sự dông dài của mình. Ngay lúc này, vô số tràng pháo tay nổ ra như sấm kèm theo tiếng huýt sáo tán thưởng không ngớt. Có người còn đưa tay lên chùi chùi khóe mắt giống như xúc động muôn vàn, không thể diễn tả, chỉ hận sao thanh âm tuyệt vời kia không kéo dài mãi. Có thể thấy diễn xuất của đám người này đã đạt đến mức lô hỏa thần thanh, khoảng cách với diễn viên chuyên nghiệp không xa.


- Haha, đa tạ chư vị đạo hữu đã ủng hộ nồng hậu. Lão phu quyết định sau khi bí cảnh mở ra sẽ dành liên tục thời gian một tháng cùng các vị ôn lại chuyện xưa, bàn luận thế sự. Chúng ta sẽ thỏa lòng trao đổi với nhau.


Lời lão vừa ra, khuôn mặt của các vị dẫn đội khác trở nên méo xẹo, co giật liên hội. Vài người có cảm xúc muốn tát mình một cái, tại sao vừa rồi diễn đạt quá làm gì. Kết quả còn bị giữ lại tra tấn một tháng trời, cái này so với tra tấn có khác gì nhau đâu chứ. Nhiều gã trưởng lão các môn phái khóc không ra nước mắt, tự nhiên xung phong tham goa dẫn đội làm gì để rơi vào bi kịch như vậy cơ chứ. Người người đau khổ như chết cha, riêng Nguyên Hạo lại thầm tiếc nuối vì không được tham dự. Đối với hắn, loại người như lão già này mới dễ moi móc thông tin dễ dàng nhất. Nói càng nhiều thì càng sai, tiền nhân đã dạy như vậy rồi mà.


Trái ngược với cảm xúc của số đông, Kiền Trung trưởng lão mỉm cười như nở hoa, vung tay chấn tĩnh toàn trường. Sau đó, phối hợp với lão, các trưởng lão các tông phái hai sao trở lên bắt đầu phiêu diêu bay lên, tụ tập trước vòng xoáy mây mù trung tâm. Tràng cảnh mấy chục cường giả Nguyên Anh kỳ tập trung một chỗ khiến cho nhiều người hoảng sợ, hít thở không thông. Bình thường ở tu chân giới, một gã Nguyên Anh kỳ muốn xuất đầu lộ diện vô cùng khó khăn. Vậy mà cả một đội hình mấy chục lão quái vật đang tụ hội, thật khiến người kinh tâm động phách.


- Các vị đạo hữu, chúng ta bắt đầu thôi.


Kiền Trung tiếng nói vang vọng rồi khẽ rung ngón tay một cái, một quả cầu thủy tinh từ trong nhẫn trữ vật bay ra. Các vị trưởng lão Nguyên Anh khác cùng gật đầu vận khí, linh lực cơ thể nhất thời sôi trào. Tiếp đó, những vị này đồng loạt ùng một tay chiếu một tia sáng truyền vào quả cầu thủy tinh. Mỗi người một màu, có thể giống hoặc khác, tượng trưng cho công pháp tu luyện khác biệt. Nhưng nguồn năng lượng họ truyền vào thủy tinh cầu đều không có bài xích mà được hòa tan nhanh chóng. Khoảng không bên trong quả cầu cũng nhanh chóng được lấy đầy với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy. Chẳng mấy chốc nó đã được bơm đầy lực lượng cần thiết, giống như một quả bóng căng tròn. Thần thái tập trung, Kiền trưởng lão hô lớn một tiếng, bắt pháp nhanh chóng hướng thủy tinh cầu niệm chú thùc giục.


"Ầm ầm"


Những tiếng động trần thấp rung lên bên trong thủy tinh cầu như muốn bạo tạc. Sau một hồi chấn động kịch liệt, một tia sáng cực mạnh như laze bắn vào ngay vòng xoáy mây mù. Khoảng vài giây sau, không gian chợt ba động, cả Vân Liên Sơn rung chuyển dữ dội như muốn sụp lỡ. Vòng xoáy mây mù tựa hồ giận dữ vận chuyển điên cuồng hơn nữa, gió mạnh rít lên từng cơn. Tuy được vòng bảo hộ của các vị trưởng lão, nhưng đệ tử các môn phái cũng khiếp đảm nhìn uy lực cuồng nộ của thiên nhiên. Nguyên Hạo cam đoan, nếu tu vi Trúc Cơ của hắn mà đứng gần vòng xoáy kia thì chắc chắn sẽ bị xé xác ngay, không thể khác được.


- Mở ra cho ta, La Linh Châu.


Dưới sự điều khiển của Kiền Trung, thủy tinh cầu vẫn không ngừng gia tăng sức mạnh của mình lên. Và rồi một tiếng nổ như xé nát màn nhĩ của mọi người vang ra, một khe hở không gian đã được mở ra. Cơn lốc xoáy hung bạo có vẻ bị khuất phục nên yếu dần đi rồi không tạo ra uy hiếp gì nữa. Mọi thứ đều rất suôn sẽ, khiến cho các vị trưởng lão đều mỉm cười nhìn nhau. Công việc sau đó không còn trách nhiệm của Nguyên Anh kỳ nữa, các vị chấp sự môn phái lần lượt theo thứ tự mạnh trước yếu sau mà cho đệ tử tông môn mình tiến vào cánh cửa không gian tạm thời kia.


Rất nhanh cũng đến lượt Hắc Diện Tông, Nguyên Hạo đảo mắt một lượt trước khi bước vào. Không phải hắn quá cẩn thận mà linh cảm của bản thân cứ khiến tâm trạng hắn bức rức, giống như sắp có chuyện gì đó sắp xảy ra. Lắc đầu cố xóa đi cái ý nghĩ kỳ quái đó, Nguyên Hạo theo chân Chiêu Lãm tiến vào lỗ hỗng không gia. Một khắc khi hắn xuyên qua, cả người Nguyên Hạo như rơi tự do, cảm giác vô lực, không thể khống chế. Cũng may tình trạng này chỉ kéo dài chưa đến một phút là kết thúc. Trước mắt hắn hiện ra một mảnh màu xanh bạc ngàn, tựa như vừa trở về thời tiền sữ vậy. Cây cối to lớn khủng bố, cảnh vật hoang dã, tiếng gầm của yêu thú từ xa vọng lại liên hồi.


- Tốt lắm, mọi người đã tập hợp đầy đủ. Chúng ta xuất phát thôi.


Lưu Bình đứng gần đó bước đến cười hòa ái với Nguyên Hạo rồi dắt hắn tụ họp với đội ngũ như đã ước định. Chi đội này cũng không tệ, có tám thành viên, thêm hai người người Nguyên Hạo là chẵn mười. Tất cả đội viên đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, riêng gã đội trưởng tên Đại Bân có tu vi Trúc Cơ viên mãn. Tất cả đều là thiên tài trên Bách Hùng bảng, một thân thực lực hơn xa bọn đệ tử phổ thông. Cho nên thực lực tổng thể của đội ngũ này có thể nói là rất khá, trừ khi gặp những tông môn cường đại hơn, bằng không đánh không lại họ vẫn tự tin có thể an toàn rút lui.


- Nguyên Hạo sư đệ, ta xem đệ rất ít kinh nghiệm thực chiến. Bên trong Vân Liên Sơn Vụ này kỳ thật nguy hiểm không phải ở yêu thú hay dị vật, mà chính là đệ tử các tông phái khác. Trong này, yêu thú cấp bậc cao hoặc cạm bẫy chết người chỉ nằm sâu bên trong bí cảnh. Nếu chúng ta tự lượng sức mà hành động thì tuyệt nhiên không e sợ gì. Nhưng nếu gặp bọn người các môn phái cường đại khác thì rất phiền phức. Chuyện giết người đoạt bảo trong bí cảnh diễn ra hết sức phổ biến, thậm chí là thường xuyên. Bởi lẽ những gì xảy ra các trưởng lão không quản được, nếu bị giết chết chỉ trách bản thân mà thôi.


Lưu Bình sắc mặt nghiêm trọng nhắc nhở Nguyên Hạo trên đường đi, trông gã rất ra dáng đàn anh có trách nhiệm. Kỳ thực, gã cũng chẳng tốt bụng gì, gã chỉ sợ tên nhóc này đi bậy đi bạ chọc phải đám người vường đại nào thì mệt. Chẳng những đan dược, bảo vật của tên kia gã không cướp được mà còn dẫn sát tinh đến thì đúng là chuyến này đi buôn lỗ to. Do đó, Lưu Bình rất nhiệt tình quan tâm vị sư đệ mới gia nhập này.


- Lưu Bình sư huynh có thông tin gì những đệ tử của các tông môn hai sao rưỡi và Vạn Khô Trại không?


Thấy đối phương tích cực như vậy, Nguyên Hạo cũng phải lội dụng một chút. Gãi gãi đầu trông có vẻ gà mờ, hằn lân la thỉnh giáo vị sư huynh về tình báo của các môn phái. Vận khí Nguyên Hạo quả nhiên không tệ, tên Lưu Bình này tuy thực lực không quá mạnh nhưng được cái biết rất nhiều thứ.


- Việc này sư đệ đã hỏi đúng đối tượng rồi đấy, sư huynh chuyên làm nhiệm vụ thu thập thông tin cho tông môn nên nắm rất rõ. Đầu tiên phải kể đến Độc Trùng Môn, môn phái này có nhiều bất hòa với chúng ta nên cần phải lưu ý kỹ lưỡng. Đệ tử của bọn chúng nổi bậc nhất có một đôi huynh đệ nam nữ tu vi giả đan tên là Mộc Nha và Mộc Hy. Điểm đáng sợ của hai người này không chỉ ở tu vi mà ở độc trùng mà họ sử dụng. Nghe nói bài danh của hai loại trùng này trên trùng bảng không thấp. Loại yêu thú bé nhỏ này dùng số lượng đông đảo mà khắc chế mọi địch thủ. Đối đầu tay đôi với chúng vô phương tiếp cận, chỉ có thể bỏ chạy. Ngoài ra, nghe nói trong đám đệ tử Độc Trùng Môn lần này còn có một tên tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, trên người may mắn sở hữu một loài kỳ trùng thượng cổ. Tuy phía tình báo chưa chứng thực sức chiến đấu của tên này, nhưng cũng nên cẩn thận khi đối đầu.


Nguyên Hạo gật đầu liên tục tựa như đã rõ ràng. Bản thân hắn thừa biết sự đáng sợ của trùng độc nên không cần đối phương nhắc nhở thì hắn cũng tuyệt không dại mà đi trêu chọc mấy tên khó nhằn kia. Lưu Bình thấy tên sư đệ tỏ ra vâng lời thì rất hài lòng tiếp tục:


- Kiếm Ma Tông được mệnh danh là ma đạo kiếm phái, vì thế tốt hơn đừng dại mà đánh nhau với chúng. Nghe nói thanh kiếm của những tên này được tế luyện rất nhiều máu huyết và vong hồn của phàm nhân vô tội, vì thế uy lực của chúng rất quỷ dị và mạnh mẽ. Đám người này có sở thích một kiếm tất sát, chuyên môn ám toán từ sau lưng. Đệ tử nổi bật nhất là một tên có biệt danh huyết kiếm ma vương Phạm Tích. Mị Nguyệt Ma Môn thì miễn bàn, nữ đệ tử môn phái này chuyên đi dụ dỗ các nam tu sĩ để hút huyết tinh nguyên của họ bổ trợ cho mình. Thông tin có được cho thấy họ ít khi đại chiến với người khác vì thường tìm con mồi yếu hơn hoặc dễ dụ dỗ. Còn khi cảm thấy nguy cơ, những nữ nhân này sẽ dùng thủ đoạn để đào thoát ngay. Lần này tham gia bí cảnh, đệ nhất nữ ma đầu Liễu Trúc My cũng có mặt. Cô nàng này nhan sắc tuyệt đối họa nước ương dân, chỉ nhìn thôi bủn rủn tay chân rồi, tốt nhất gặp cô ta từ xa thì đệ mau chóng đừng nhìn mà chạy thật nhanh.


Nhắc đến nữ tử kia của Mị Nguyệt Ma Môn, Lưu Bình tựa như rất kiêng kỵ, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ đạo mạo dạy dỗ sư đệ. Nguyên Hạo cũng làm bộ gật gù cho qua chuyện, hắn không có tà tâm trong lòng, há lại lo sợ mấy thứ bàng môn tả đạo đó sao. Nếu như gặp phải con ả yêu tinh kia, ca đây sẽ treo lên mà đánh cho nát mông hắc hắc.


- Kình Thiên Phái thì không có gì đặc biệt, bọn này chuyên sử dụng man lực, hung hãn dị thường. Có điều cách chiến đấu trực tiếp của bọn chúng lại không âm hiểm mà chủ yếu dựa vào cứng đối cứng. Do đó, rất khó đánh bại đệ tử môn phái này nhưng muốn tháo chạy thì lại dễ dàng hơn khi đụng độ với mấy kẻ khác. Môn phái cuối cùng cũng là bí ẩn nhất, Quỷ Lâu Môn, gần như tông môn không có nhiều tư liệu về đám quái nhân này. Bọn chúng hoạt động bí ẩn, hầu như rất ít giao du với các môn phái ma đạo khác, cũng chẳng gây thù chốc oán với ai. Có thể nói đây là thế lực khó đoán nhất, nhưng theo phong cách trung lập của bọn họ thì ta nghĩ nếu mình không gây chuyện, bọn chúng cũng không làm gì chúng ta đâu.


Lưu Bình vuốt càm rồi đưa ra một nhận định như vậy. Tuy không phản bác, nhưng Nguyên Hạo khẽ nhếch môi lên cười nhẹ. Trên đời này làm gì có con mèo nào chê cá, càng không nói đến chuyện một ma môn mạnh mẽ lại sống như thánh nhân. Nếu được như thế thì thiên hạ thái bình lâu rồi, đâu cần chém giết làm gì cho mệt.