Chương 192: Thạch Hạt đuổi giết.

Hư Lộ

Chương 192: Thạch Hạt đuổi giết.

Sóng gió nổi lên, bí cảnh trở sặc mùi máu tanh, ai ai cũng dè chừng kẻ khác. Trong khung cảnh hỗn loạn đó, Nguyên Hạo lại đang vô từ không lo nghĩ cùng với Chiêu Lãm tiến gần đến biên giới năm trăm dặm. Đây là một ranh giới vô cùng quan trọng, bởi vì sau năm trăm dặm chính là lãnh địa của các loại yêu thú từ cấp ba trở lên. Đối mặt với tồn tại này, Trúc Cơ kỳ chỉ có thể cắm đầu mà chạy giữ mạng, không ai dám đối kháng với chúng.


Địa điểm mà Chiêu Lãm muốn đến lần này là một vùng núi đá nằm chếch về phía đông. Nơi này ngoại trừ có rất nhiều tảng đá hình thù kỳ lạ ra thì thảo dược rất khan hiếm, do đó hầu như chả có đội ngủ đại môn nào đem chủ ý đặt vào. Chính vì điều này mà hai người Nguyên Hạo di chuyển rất nhàn nhã, không hề va chạm với bất kỳ ai, tốc độ cũng không kiêng dè tăng lên rất cao. Chẳng mấy chốc, vừa đến ngày thứ tư họ đã đến được khu vực toàn là núi đá cao sừng sững, san sát tựa vào nhau.


Kỳ hoa dị thảo dĩ nhiên không thể dùng lẽ thường mà suy đoán, bên trong Vân Liên Sơn Vụ này đâu đâu không ẩn tàng bảo vật. Nhìn khắp nơi đều là đá tảng, cây cối lưa thưa đến nghèo nàn, nhưng biết đâu núp sâu dưới vỏ bọc đó là thiên địa trân thảo. Hiểu được vấn đề này, cặp mắt Nguyên Hạo liên tục quan sát, hi vọng có thể phát hiện gì đó. Có lẽ vận khí hôm nay của hắn hơi đen, đi cả một quãng đường lớn như thu thập chẳng được bao nhiêu dược tài. Chiêu Lãm đi phía trước thì lại không hề quan tâm đến thảo dược, trong mắt gã dù là tuyệt đỉnh linh thảo cùng với cỏ dại cũng không khác là mấy. Không liên quan đến trận pháp tất cả đều là phế vật cả.


- Cẩn thận một chút, nơi này ta không có nhiều thông tin ghi chép. Gã đệ tử trước kia vô tình vào được nơi này chỉ nói lại bên trong núi đá có vài loại yêu thú rất đáng sợ. Cả một tiểu đội duy nhất một người sống sót thoát ra được.


- Còn có yêu thú sao?


Nghe lời nhắc nhở của Chiêu Lãm, Nguyên Hạo ngao ngán thốt lên. Nơi này sẽ có yêu thú cấp ba đó nha, không phải hạng xoàng đâu. Dù tự tin thực lực đến mấy hắn cũng không nghĩ mình có thể chống lại yêu thú hơn mình một đại cấp bậc.


- Cầu phú quý trong nguy hiểm, đây là một cái truyền tống phù cự ly ngắn. Nếu gặp nguy hiểm thì ngươi cứ xử dụng để cứu mạng. Mắc tiền lắm đấy, nếu không dùng nhớ trả lại cho ta.


Móc ra một tấm phù lục với nhiều họa tiết phức tạp, Chiêu Lãm dáng vẻ tiếc của không nỡ ném cho Nguyên Hạo.


- Truyền Tống phù, loại phù quý hiếm như vậy huynh cũng có?


- Khà khà, chỉ là truyền tống cự ly ngắn thôi. Nếu gặp cỡ như Nguyên Anh kỳ thì không có tác dụng gì đâu, nhưng với ngươi thì trốn khỏi Kim Đan thì cũng có đến sáu, bảy phần cơ hội.

Cầm tấm phù lục, trong lòng Nguyên Hạo có chút nóng lên. Tuy là kẻ keo kiệt, ưu tiên lợi ích nhưng Chiêu Lãm đối xử hắn cũng không tệ. Mặc dù một phần vì quan hệ hợp tác nhưng Nguyên Hạo biết tên kia có thể tự mình hành động được, không nhất thiết phải chiếu cố hắn nhiều như vậy.

- Hắc hắc, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Cất phù lục vào trữ vật, Nguyên Hạo cười lớn hứa hẹn, giọng điệu như dù nhảy vào núi đao biển lửa cũng không từ nan. Có điều, sau việc này hắn có trả lại tấm phù không còn là một vấn đề lớn.

- Được rồi, thế núi ở đây rất tốt, bây giờ chúng ta sẽ tìm mấy ngọn cao nhất.

Chiêu Lãm nhìn thái độ của Nguyên Hạo cũng chỉ cười nhạt nói.

- Chúng ta sẽ leo núi à?

- Không, chúng ta sẽ đào núi.

- Hả???

Nguyên Hạo ngơ ngác nhìn Chiêu Lãm, miệng lắp bắp không biết nói gì cho phải. Thấy biểu tình hắn như vậy, Chiêu Lãm phá lên cười lớn.

- Ngươi không nghe nhầm đâu. Theo như miêu tả thì đệ tử kia phát hiện ra một loại đá ngũ sắc ở vùng núi đá này. Nơi có đá ngũ sắc phía dưới sẽ hình thành Thiên Niên Ngũ Hành Thạch, mang theo pháp tác ngũ hành vô thượng. Có được kỳ bảo này ta có thể thiết kế Ngũ Hành Liên Hoàn Trận, chính thức tấn thăng trận phái đại sư haha.

- Thiên Niên Ngũ Hành Thạch sao? Nghe cái tên ngầu ghê nhỉ.

- Đối với người không biết giá trị thì nó cũng chỉ là cục đá trang trí không hơn không kém. Còn với ta thì nó có giá trị không thể đo đếm được, hơn ngàn năm thứ này mới có thể sinh ra, điều kiện vô cùng hà khắc.

Tâm lí phấn chấn, Chiêu Lãm tốc độ cũng nhanh hơn. Hai người chọn được một ngọn núi thuộc diện hùng vĩ nhất làm mục tiêu.

- Đúng là đá ngũ sắc rồi, chỉ cần đàu sâu xuống tìm tòi là được.

Gật đầu ưng ý, Chiêu Lãm ra hiệu cho Nguyên Hạo bắt đầu công việc. Không có cuốc xẻng, hai tên này dùng phi kiếm đào đất, năng suất không thua kém gì máy cày hiện đại. Khi đào sâu xuống vài thước thì một tiếng gào của yêu thú vang lên làm cả hai tái mặt. Tức khí l, Chiêu Lãm buộc miệng chửi lớn:

- Con mẹ nó, không phải xui vậy chứ. Mới đào một chút đã bị phá đám.

- Hi vọng chỉ có một con đơn độc chứ vài con thì chúng ta chỉ có bỏ của mà chạy thôi.

- Má nó, miệng tiểu tử ngươi mõm quạ à. Thạch Hạt Ba Đuôi, loài này chuyên sống theo đàn đó.

Thấy yêu thú lớp vỏ đen xù, dày thô như đá, phía sau là ba cái đuôi to tưới có gắn đồ chích độc như những cây giáo lớn thì cả hai người phải hít vào một hơi khí lạnh. Đếm đếm số lượng của bầy yêu thú đang tụ tập trên những gò đá cao, Nguyên Hạo cười khổ nói:

- Mười tám con, huynh biện pháp giải quyết chúng không?

- Giải quyết cái đầu ngươi, đây là mười tám con yêu thú tam phẩm sơ kỳ đó. Ta có tự phụ cách mấy cũng không điên đến nỗi hiến thân làm điểm tâm cho mấy con quái kinh tởm này đâu. Ta có một quả Xú Khí Đan, công trùng rất kiêng kỵ. Ta đếm ba tiếng thì ném ra, mỗi người chọn một hướng mà chạy. Ở đây có cái ngọc bội có thể cảm ứng vị trí lẫn nhau trong phạm vi chục dặm, chúng ta sẽ họp mặt sau.

Móc ra một quả đan dược tựa như đạn pháo màu xám tro, Chiêu Lãm cũng không thèm đếm một đến ba mà ném thẳng vào giữa bầy yêu thú rồi xoay đầu chọn một hướng biến mất. Hướng ngược lại, Nguyên Hạo cũng cắm đầu như tên bắn mà chạy thục mạng. Phía sau lưng, tiếng gào rít đinh tai truyền đến, hắn biết là lũ yêu thú đang tức giận đuổi theo. Lúc này, Nguyên Hạo hận không thể mọc thêm vài cái chân như lũ bò cạp kia để chạy nhanh hơn nữa, với tốc độ này hắn không bị bắt kịp mới là chuyện lạ.

- Phi kiếm không xài được, con mẹ nó, không lẽ phải phơi thây ở chỗ này thiệt sao?

Nhìn thấy lũ bò cạp đang đuổi ngày càng gần mà sống lượng hình như còn tăng thêm, Nguyên Hạo có cảm xúc khóc không ra nước mắt. Sực nhớ ra Tiểu Vô, hắn gào thét cầu cứu nhưnh đáp lại là một sự yên lặng phũ phàng. Cùng đường, hắn buộc phải tìm cách phản công để làm chậm đám yêu thú phía sau.

- Nếm thử Hắc Huyền của lão tử đi lũ gớm ghiếc.

Vừa chạy, Nguyên Hạo nhanh như chớp vận công, linh lực như thủy triều tích tụ trên hai bàn tay. Sau một khắc, hai quả cầu đen uy lực bàng bạc được sinh ra. Không do dự, hắn ném ngay về phía sau hướng cả bầy yêu thú đang điền cuồng lao đến.

"Xoẹt xoẹt"

Một quả cầu đánh trúng chân của một con Độc Hạt làm nó chậm lại đôi chút. Một quả khác va vào lớp vỏ trên lưng dày cộm của một con khác tạo ra chán động dữ dội. Kết quả chỉ để lại một vết nứt dài trên lớp vỏ, con bò cạp bị trúng chiêu càng bị chọc tức chạy nhanh hơn nữa.

- Má ơi, Hằc Huyền của mình có thể miểu sát Trúc Cơ viên mãn lại chả si nhê gì với mấy con khốn này, lần này thảm rồi.

Vốn Nguyên Hạo không biết, Thạch Hạt Ba Đuôi nổi tiếng ở khả năng phòng ngự của mình. Những chiếc vỏ của chúng vô cùng cứng rắn, là tài liệu luyện khí quý hiếm hàng đầu. Đừng nói là tu vi bây giờ của hắn là Trúc Cơ hậu kỳ, cho dù lên đến Kim Đan kỳ muốn chấn nát lớp vỏ kiên cố kia cũng phải tốn không ít khí lực.

- Chỉ còn một cách.

Nghĩ đến truyền tống phù của Chiêu Lãm, Nguyên Hạo hơi lưỡng lự. Bởi vì không biết phương vị truyền tống, nên hắn sợ bị đưa đi vào sâu hơn bên trong Vân Liên Sơn Vụ thì khác nào chết nhanh hơn. Nhưng mà bây giờ hắn không thoát khỏi đám yêu hạt thì kết quả cũng tương tự vậy thôi. Ngay khi còn đang suy nghĩ, một con bọ cạp nhanh nhất liền vung ba cái đuôi của mình bắn ra ba dòng chất lỏng sệt màu đen hướng về tên nhân loại đang chạy phía trước.

- Không tốt

Linh cảm cho biết thứ chất lỏng kia cực độ nguy hiểm, Nguyên Hạo liền lập tức dùng hết khả năng thi triển thân ảnh tránh né. Cuối cùng hắn may mắn né được, những tia chất lỏng bắn thẳng xuống đất tạo nên ba cái lỗ sâu hắm. Nhìn thấy sức phá hoại đáng sợ, Nguyên Hạo nổi cả da gà lên.

- Tổ cha chúng mày, ỷ đông hiếp ít rồi còn chơi trò đánh lén. Tụi mày có chút liêm sỉ không hả? Muốn ăn thịt tao thì cũng nên dùng chiêu thức nhẹ nhàng mềm mỏng, chơi cái thứ này thì ngay cả bã tao cũng không còn nữa là.

Đáp lại lời chửi bới của hắn, cả chục con bò cạp phía sau đều giương "nòng" lên. Nhìn thấy chất độc bắn đến từ bốn phương tám hướng, Nguyên Hạo như rớt vô hố băng, cảm thấy rét run. Ánh mắt lóe lên một tia quyết liệt, hắn lập tức truyền linh lực vào trong tấm phù bảo. Ngay tức khắc, một vòng tròn màu đỏ bao lấy hắn, ba động không gian xung quanh cũng chuyển động kịch liệt như muốn vỡ ra.

"Ầm ầm ầm"

Từng tiếng nổ như bạo liệt vang lên, ánh sáng quả cầu rực lên chói lóa như mặt trời. Tiếp theo đó thì đột nhiên cả người lẫn quả cầu sáng biến mất như chưa từng tồn tại. Lúc này, hàng loạt tia độc được mới bắn tới, dính xuống mặt đất tạo nên một đống hố sâu. Tự nhiên con mồi biến mất, lũ bọ cạp điên tiết gào lào lên lùng sục khắp nơi. Cuối cùng vẫn không tìm được gì, bọn chúng đành phải giải tán, khu vực núi đá lại trở lại yên tĩnh bình lặng như không có gì đáng sợ ở đây cả.

*****

- Hự...khốn kiếp, Độc Trùng Môn các ngươi tại sao lại...á á á aaaaaaa

Mỹ nữ Nguyệt Mị Ma Môn chưa kịp nói hết câu thì đã bị cả đàn côn trùng li ti cắn nuốt. Vài giây sau, đàn độc trùng được thu hồi về, nữ tử kia cũng hóa thành xương trắng. Gã đệ tử Độc Trùng Môn phủi phủi bụi trên người rồi cười lạnh:

- Đáng tiếc, ta cũng muốn đùa chơi với ngươi một chút. Đáng tiếc đại sư huynh đã có lệnh phải ra tay mau lẹ. Hắc hắc có chết cũng đừng oán ta, bởi vì các tỷ muội của ngươo cũng sớm xuống dưới mà bầu bạn thôi.

*****

Ở một nơi khác, một tiểu đội mặc y phục màu vàng đang bị một nhóm quái nhân chặn đường.

- Các ngươi là người Quỷ Lâu Môn? Dám cả gan cản đường của Vạn Khô Trại chúng ta, chán sống rồi à.

Một trung niên khuôn mặt điển trai đứng ra quát lớn. Tu vi của hắn đã đạt đến giả đan cảnh giới, chính là đứng đỉnh trong các đệ tử tham gia bí cảnh. Với thực lực vậy, đương nhiên hắn không hề e ngại bị những đội ngũ khác gây sự.

Đứng đối diện hắn chỉ có năm tên mang áo khoác đen che hết diện mục, một tên trong đó cười rú lên quái dị nói:

- Hắc hắc, Vạn Khô Trại thì đã sao. Không phải đã bị bọn ta diệt một nhóm rồi đó sao. Lần này đến phiên lũ các ngươi.

- Ngươi... Chính lũ các ngươi đã giết hại huynh đệ đồng môn của chúng ta???

Tên trung niên nghe xong thì khẽ biến sắc nhưng vẫn tỏ ra trấn tĩnh giận dữ chỉ tay vào đối phương hỏi.

- Haha, không chỉ bọn chúng và các ngươi, toàn bộ đệ tử Vạn Khô Trại các ngươi đừng mong một ai sống sót rời khỏi nơi này.

- Đáng chết, huynh đệ xông lên cho ta. Chúng ta phải báo thù cho các sư huynh đệ đồng môn bị hại.

Gã trung niên bùng nổ linh lực như thác nước, ào ào mạnh mẽ khéch tán. Một tay cầm một thanh kiếm sáng bóng, chỉ huy cả đội ngũ xông lên. Những tên quái nhân thấy vậy vẫn bình thản, hai tay chúng bắt đầu bắt quyết kỳ lạ, ánh mắt đỏ như máu.

- Một lũ vô tri, xuống địa ngục cả đi.