Chương 5 Bước đầu sự nghiệp

Cưng Chiều Vợ Bất Lương

Chương 5 Bước đầu sự nghiệp

- Nha! Mộng Tiềm. Em dù lo lắng cho chị cũng không thể không ăn cơm, không biết quan tâm đến bản thân. Như vậy chị sẽ đau lòng. Còn có cả ba mẹ nữa. Nhớ chưa?
Lạc Mộng Tiềm chu miệng, làm bộ đáng yêu.
- Tại chị hết á! Tự nhiên vô viện cả tháng, em không lo sao được.
Không thể phủ nhận một điều, Lạc Mộng Tiềm thực sự xinh đẹp. Hình tượng của cô ta luôn là một đóa bạch liên ngây thơ, hồn nhiên không nhiễm bụi trần, không hiểu thế gian. Lúc nào cũng biết làm người ta vui vẻ nên mới có nhiều người thích cô ta đến vậy. Trước đây cô cũng là bị lừa bởi vẻ ngoài ấy.
Nhưng mà hiện tại dù xinh đẹp gấp bội thì cô vẫn không thể nào yêu thích nổi. Buồn nôn chết đi được. Toàn thân cô sởn gai ốc hết rồi này.
- Được rồi. Được rồi. Là lỗi của chị lần sau chị sẽ cẩn thận hơn.
Lạc Y yêu thương xoa đầu em gái nhưng tâm đã sớm lạnh lẽo.
Xoay qua xoay lại một hồi, Lạc Mộng Tiềm rốt cuộc cũng buông tha cho cô. Lấy tốc độ nhanh nhất có thể cô trở về phòng mình, đóng sập của, khóa trái.
Lúc nãy suýt chút nữa cô đã không thể nhịn nổi. Mọi thứ không dễ dàng như tưởng tượng. Cô vốn không phải người tâm cơ đối mặt với kẻ thù mà vẫn có thể tươi cười vui vẻ, tỏ ra yêu thương như Lạc Mộng Tiềm. Nhưng hiện tại, nếu cô trở mặt thì chẳng thể làm được việc gì. Cô tuy là đại tiểu thư của Lạc gia nhưng không hề có sự yêu thương của Lạc Khê và Chư Hiểu Lệ, hai người họ có lẽ chưa hề coi cô là con gái. Ngoài cái mác ấy, cô không có gì. Hiện tại một mình cô không thể chống lại Lạc Mộng Tiềm, Lạc gia và cả những kẻ đã hại cô.
Nếu bây giờ cô trở mặt chẳng những trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Muốn báo thù, trước hết cô phải có thế lực của riêng mình. Đây không phải chuyện đơn giản như diễn kịch trước mặt những người kia. Cô sẽ phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
Tiền bạc.
Quan hệ.
Và quan trọng là thực lực.
Cô phải làm gì đây? Học xong cao trung rồi đại học. Đi làm, kiếm tiền, từng bước đi lên tạo cho bản thân một chỗ đứng.
Vậy sẽ mất bao lâu?
10 năm
20 năm
Không.
Cô không đủ kiên nhẫn để đợi lâu như vậy. Họ sống thêm một ngày thì cô thêm một ngày không thoải mái. Cô có tối đa 5 năm. 5 năm sau nếu cô không thể làm gì chỉ sợ mọi việc sẽ lặp lại một lần nữa.
Nghĩ nhiều khiến đầu có chút đau.
Lạc Y hít sâu rồi thở dài một hơi giúp bản thân thả lỏng. Cô tiến về chiếc giường nằm phịch xuống ngửa đầu nhìn trần nhà.
Phòng cô rất đơn giản, dùng màu trắng làm chủ đạo, thêm một chút màu xám và đen để tô điểm. Gồm có phòng ngủ, phòng tắm, WC. Tất cả cũng chỉ gần năm mươi mét vuông. Với người bình thường đây có lẽ là một căn phòng lớn. Nhưng với thân phận đại tiểu thư Lạc gia thì không thể nào ở trong căn phòng như vậy được.
Có điều cô cũng không hề để ý chuyện đó. Cô thích căn phòng này. Từng vật dụng đều là chính tay cô thiết kế.
Thiết kế...
Cô rất thích kiến trúc nhà ở, cũng rất có năng khiếu trong mảng này. Cô đã từng tìm hiểu nhiều trong lĩnh vực kiến trúc. Nhưng Lạc Khê thấy cô có tài năng trong việc quản lý, nhiều lần đưa ra những phương pháp, lý giải khá sắc bén và quan trọng của một thương nhân cần có nên luôn muốn Lạc Y đi theo lĩnh vực kinh doanh để sau này phụ giúp mình. Lúc đó cô cũng nghĩ Lạc Khê muốn tốt cho mình, hơn nữa vì làm Lạc Khê vui lòng cô cũng không tiếc từ bỏ sở thích của mình.
Tuy là lâu không động đến nhưng có lẽ chỉ cần xem lại cô sẽ nhớ thôi.
Gạt hết mọi mệt mỏi sang một bên, Lạc Y vội bật dậy tìm lại những cuốn sách, tài liệu trước đây. Sau một hồi lục lọi, cuối cùng cô cũng lôi ra được một chồng dày cộp. Cô vội vã xem lại từng cái một. Khi trước cô đã tìm hiểu khá kĩ nên hiện tại cũng không quá khó khăn gì.
Cô cảm giác cả người nhiệt huyết sôi trào. Đây có thể là thứ mà cô đang cần, là cọng rơm cứu mạng cô. Chưa chắc. có thể chỉ là chìa khóa mở ra cánh cửa đầu tiên của con đường sự nghiệp đầy chông gai, bão tố.
Nhưng dù thế nào đây cũng là một phần quan trọng trong cuộc đời cô.
Bước đầu sự nghiệp của cô.
Bắt đầu.