Chương 3: Tuấn mỹ thiếu niên

Cưng Chiều Vợ Bất Lương

Chương 3: Tuấn mỹ thiếu niên

Kiếp trước nàng nghe lời của Chu Hiểu Lệ nằm bẹp trong phòng bệnh đến cửa cũng không ra nên không biết chuyện gì xảy ra.
Có lẽ bệnh viện đang họp gấp?
Nhưng cả y tá cũng đi hết sao?
Đến cơm trưa cũng không mang cho bệnh nhân.
Nàng đi dọc theo hành lang một hồi mới nhận ra một vấn đề vô cùng quan trọng.
Căng tin của bệnh viện ở đâu nhỉ?
Quanh đây không có bản đồ chỉ dẫn. Hơn nữa trong người nàng cũng không có đồng nào.
Quả là một vấn đề nan giải.
Bỗng nhiên bên chân nàng cố cảm giác mềm mềm âm ấm.
Một con Chihuahua trắng nhỏ đang cọ cọ vào chân nàng.
Lạc Y cúi xuống bế chú cún nhỏ đặt lên đùi.
Cún nhỏ cũng rất ngoan ngoãn ngồi yên, hai mắt đen láy mở to nhìn nàng.
Thật đáng yêu a.
Lạc Y không nhịn nổi mà nhào nặn bộ lông trắng tuyết có chút cụt lủn của nó
- Mày đi lạc?
Cún nhỏ dường như hiểu ý của nàng khẽ ư ử một vẻ đáng thương nhìn nàng.
- Ai da! Mày đúng là hư mà. Nghịch ngợm chạy khắp nơi phải không?
Lạc Y vừa nói vừa khẽ đánh vào cái mông tròn của cún nhỏ. Nó như hiểu như không tròn mắt nhìn nàng còn khẽ vẫy vẫy cái đuôi.
Chẳng hiểu sao tự nhiên Lạc Y cảm thấy tâm tình vui vẻ liền có chút tự luyến:
- Được rồi! Kiếp trước chắc mày đã cứu được cả thế giới, kiếp này mới có thể gặp được một cô gái xinh đẹp tốt bụng như tao.
Thế là cuộc hành trình của Lạc Y có thêm sự hiện diện của cún nhỏ kèm theo mục tiêu đi tìm chủ cho nó.
Và rồi khi cuộc hành trình chuẩn bị bắt đầu thì....
- Này
Một tuấn mỹ thiếu niên với quả tóc màu khói xuất hiện trước mắt nàng, bộ đồ đỏ chót cùng nhiều kim loại gắn khắp nơi, khóe miệng còn treo nụ cười khiến người ta không những không cảm thấy hư hỏng mà còn có chút tinh nghịch, đáng yêu, không nhịn được mà có thiện cảm.
- Tỷ tỷ xinh đẹp! Cám ơn vì đã giúp tôi tìm A Hy!
- A Hy? À. Nó sao? - Lạc Y chỉ chỉ vào tiểu cẩu đang thoải mái an vị trên đùi nàng, trong lòng xấu hổ không biết thiếu niên trước mắt lúc nãy có nghe thấy những gì nàng nói không.
Tuấn mỹ thiếu niên khẽ gật đầu.
- Nó tên là A Hy. Tỷ tỷ có thể gọi nó là Tiểu Hy. Rất nghịch ngợm. Nhưng không bao giờ lại gần người lạ.
A Hy.
Lạc Y.
Coi như là có duyên đi.
-Vậy tôi là người đầu tiên sao?
Lạc Y khẽ mỉm cười nhìn Tiểu Hy, không ngờ tiểu cẩu này còn ngạo kiều như vậy.
-Chính xác. Tỷ tỷ cũng là người xinh đẹp tốt bụng nhất ta từng gặp. Chắc chắn kiếp trước ta đã cứu cả thế giới mói có thể gặp tỷ.
Lạc Y quẫn bách nhìn Tiểu Hy, quả nhiên là nghe được.
AAAAAAAA
Nàng thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống a!
Mặc Ly Ân nhìn Lạc Y cúi đầu xấu hổ, tâm trạng vui vẻ.
Ọc Ọc ~
Không gian gần như ngưng lại trong vài giây.
-Phì..
Rốt cuộc Mặc Ly Ân cũng không nhịn được phì cười
Tỷ tỷ này thật đáng yêu!
Lạc Y hiện tại thật sự không biết làm gì, chỉ có thể ngồi bất động để giảm cảm giác tồn tại xuống thấp nhất.
Giá như nàng có phép thuật để biến thành người vô hình a.
Da mặt nàng rất mỏng nên vội vàng giải thích.
-Ha ha! Tôi vẫn chưa ăn gì nên có chút đói
- Không sao! Đúng lúc tôi cũng chưa ăn gì. Nếu không tôi mời tỷ.
- Được. Tôi không khách sáo- Lạc Y sảng khoái đáp ứng. Nàng mới không phải là thục nữ, cần mặt hơn mạng, đói chết rồi còn muốn trang lịch sự, hiền lương.
Hơn nữa nàng cũng chẳng còn đồng nào trong người.
Một bữa cơm thôi mà, cũng đâu chết ai.
- Được. Vậy đợi tôi chút.
Mặc Ly Ân rút điện thoại ra bấm số.
-Không cần tìm nữa.Về trước đi. Tôi có chút chuyện.
Cũng không để cho đầu bên kia nói gì lập tức cúp điện thoại. Mặc Ly Ân vòng ra sau, đẩy xe lăn giúp Lạc Y.
Hai người vừa đi, vừa trò chuyện, rốt cuộc cũng biết tên nhau. Có điều chẳng ai nói về gia thế của mình.
Có lẽ là không muốn khoe khoang.
Cũng có lẽ là không có gì tốt đẹp để nói.
Hai người nói chuyện rất hợp nhau, chỉ mới gặp mà như bạn lâu năm mới gặp lại, vô cùng vui vẻ.
'' Ting Tang Tang
Ting Tang..''
Đi được một đoạn đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mặc Ly Ân nhíu mày nhưng khi vừa nhìn thấy tên người gọi lông mày liền giãn ra ngoan ngoãn trả lời.
- Alô! Nội, con nghe.
''...''
- Con nhớ. Con nhớ. Tất nhiên là nhớ rồi.
''...''
- Được rồi! Con đến là được chứ gì. Thế nhé nội. Tạm biệt nội.
Mặc Ly Ân khó xử nhìn Lạc Y
-Không sao. Nếu có chuyện thì cậu cứ đi trước đi.
- Thật ngại quá! Tỷ tỷ xinh đẹp. Nếu không lần sau tỷ rảnh tôi mời.
- Được.
Mặc Ly Ân giơ điện thoại ra.
-Chúng ta thêm weichat đi!
- Tôi không dùng cái đó.
Nàng không có bạn bè nên có cũng chẳng để làm gì.
Cuối cùng hai người liền trao đổi số điện thoại cho nhau.
Coi như là thêm một người bạn đi.
Thêm một bằng hữu thì bớt đi một địch nhân.
Cũng là một chuyện tốt.
Tiếc là kiếp trước nàng không hề hiểu được đạo lí này.
Đúng là ngu thật.