Chương 218: Huyết thống?

Bạo Chúa (Viết Lại)

Chương 218: Huyết thống?

Cuộc sống luôn có những giờ khắc rất đặc biệt. Có những thời điểm, dù kết quả chưa diễn ra, nhưng khi chúng ta vừa mới thực thi hành động xong, thì trong đầu lập tức nảy ra một suy nghĩ: "Thôi bỏ mẹ rồi!". Và Gatrix lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác ấy!

Sức mạnh của Hồng Trần không nằm ở độ sắc bén khi cắt chém vật lý, mà bởi nó có khả năng trảm đứt duyên nghiệp. Những thứ khái niệm trừu tượng này vốn không phải do sinh vật dưới tầng tám có thể chơi đùa, bởi những sợi thời-không có mức độ liên kết cực kì lớn.

Lấy một câu nói nổi tiếng làm ví dụ, "một cánh bướm đập ở bên này lục địa cũng có thể tạo ra một cơn bão ở bờ bên kia". Những người nông cạn sẽ cười khẩy, nói rằng không thể nào chỉ mình một cánh bướm có thể tạo nên hiện tượng thời tiết đó.

Trên thực tế, khoa học và triết học luôn "khắc khẩu" như vậy! Hai cộng hai bằng năm, liệu có ai tin? Hãy đi mà nói với anh thổ dân buộc hai nút trên mỗi sợi dây, rồi buộc hai nút lại với nhau ấy! Câu nói hiệu ứng cánh bướm là để chỉ rằng, bất cứ sự việc nào, dù nhỏ nhất, đều có thể gây ra một kết quả khổng lồ đến bất ngờ.

Rất nhiều những định luật triết học khác cũng có quan niệm tương tự, có chăng là lý giải một phần nhỏ quá trình của hiệu ứng cánh bướm. Ví dụ như hiệu ứng Domino, câu chuyện tổ kiến trên đê, định luật Murphy vân vân và vân vân...

Nhân quả là một phạm trù cực kì khó tưởng tượng. Chúng ta có thể đồ sát cả một gia tộc trong cơn nóng giận, và vài chục năm sau, một kẻ bỗng dưng từ đâu xuất hiện, chỉ mặt chúng ta và quát: "Đền mạng đi, đồ sát nhân!".

Một vài người có thể nói, nếu như giết hết tất cả là tốt rồi, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Vấn đề nằm ở chỗ, những người bị giết không chỉ có người thân, mà còn có bạn bè. Những người bạn này có thể không đủ sức đánh bại chúng ta ngay, thế nhưng chỉ cần một người, một cánh bướm nhỏ quyết định đập một cái.

Và thế là một đại ma đầu ngủ với giun! Cuộc đời không phải tiểu thuyết, không ai dám nói mình thắng mãi được! Muốn không gặp ác, vậy thì đừng làm ác từ đầu! Nhân quả là vậy đấy!

Giải thích dài dòng như vậy là để chúng ta hiểu rằng, những sợi dây nối trên đầu đám xác sống này không phải thứ gì đơn giản. Chúng không chỉ là những sợi dây của nhà điều khiển rối, thao túng đám xác sống từ bên trong Tòa thành cổ.

Chúng là liên kết nhân quả giữa người điều khiển và thế giới này. Vậy thì tại sao lại chỉ có một số con cương thi có, một số lại không? Điều này phụ thuộc vào kết cấu và phương thức vận hành của thế giới phục.

Thế giới người chết này có lẽ tồn tại theo kiểu, chủ nhân của chúng điều khiển một số "hạch tâm", chống đỡ cả thế giới. Những con xác sống cấp thấp hơn thì đóng vai trò sản phẩm phụ sinh ra từ bản thân thế giới.

Đây là phương pháp thường thấy ở những thế giới phụ non trẻ. Chủ giới còn chưa đủ mạnh để kiểm soát toàn bộ thế giới, nên người đó kiểm soát một số chất điểm, rồi dần dần lan to chất điểm đó ra. Phong cách này sẽ giảm bớt áp lực mà chủ nhân phải chịu, có điều bản thân thế giới cũng mỏng manh hơn rất nhiều.

Gatrix thậm chí còn lấy làm lạ là tại sao thế giới phụ này còn chưa bị nghiền nát bởi chủ thế giới Shazam bên ngoài kia luôn! Hẳn phải có uẩn khúc gì ở đây, và chắc chắn là nó có liên quan tới sự bó tay bó chân của kẻ chủ mưu!

Đùa gì vậy, người ta sáng tạo ra cả một thế giới, mà phải mượn tay kẻ khác để thúc ép một đám kiến đi đúng đường? Trừ phi kẻ chủ mưu đang phải tập trung gần như toàn bộ sức lực để làm điều gì đó, và tới lúc này thì Gatrix đã hiểu!

Kẻ đó đang khống chế thế giới Shazam không đè bẹp thế giới người chết này! Nhưng vì sao?

Tất nhiên Gatrix chỉ kịp nghĩ tới vậy, bởi hậu quả đã ập tới hắn như cơn sóng thần!

Như đã nói, nhân quả là một phạm trù phức tạp, dính líu tới rất nhiều thứ và không phải là trò đùa cho sinh vật dưới tầng tám có thể xớ rớ. Việc Hồng Trần cho phép Gatrix nhìn được sợi dây duyên nghiệp ắt hẳn có liên quan tới chân thần, chứ trình độ của mình đến đâu thì Gatrix nắm rõ hơn ai hết.

Ngay lập tức, máu tươi phun trào ra từ bảy lỗ trên người Gatrix. Tất cả những gánh nặng nhân quả mà người điều khiển rối sẽ phải gánh chịu, Gatrix đã thay người đó thừa nhận toàn bộ! Và nó không đến từ từ, mà dồn dập, cùng một lúc.

Rất may là con xác sống này có lượng nhân quả thừa nhận khá là thấp, dường như mới sinh không lâu, thế nên Gatrix mới giữ lại được cái mạng già này. Kể cả như vậy, linh hồn hắn cũng bị tổn thương cực nặng, ít nhất trong thời gian tới khỏi cần mơ tới chuyện tiến vào thế giới tinh thần!

Việc linh hồn bị chấn thương còn khiến Gatrix mất đi phần lớn quyền kiểm soát thân thể. Tay chân hắn nặng trĩu, mắt thì ngập trong máu... không hiểu sao Gatrix có cảm giác Deja vu kiểu gì đó? Hình như đợt trước hắn cũng trải nghiệm chuyện này một lần rồi thì phải? Ồ, Minas, thật khó quên!

Hơn nữa, việc chặt đứt sợi dây số phận này cũng giúp Gatrix nhớ lại được toàn bộ khung cảnh hắn và Nike chất vấn lẫn nhau bên bờ suối. Lúc đó hắn chặt còn nhiều hơn thế này, song linh hồn Gatrix tầm đó cũng mạnh hơn bây giờ nhiều!

Chém bỏ nhân quả khiến hắn mất đi rất nhiều ký ức, song những ký ức này vẫn có thể hồi phục được bằng cách tiếp xúc với một sự kiện gì đó. Giống như Gatrix hiện tại, bằng việc sử dụng Hồng Trần chém nhân quả, hắn nhớ lại lúc hắn từ bỏ Nike.

Điều này khiến Gatrix không phải tò mò, rốt cuộc ký ức tiếp theo hắn sẽ nhớ lại là gì đây?

Hai mắt Vera lập tức bốc cháy phừng phừng khi nhìn thấy Gatrix ngã vật ra đất như thế. Cô không còn tiết kiệm sức lực nữa, thay vào đó bung toàn bộ sức mạnh, đánh văng cả đống xác sống xung quanh đi, rồi chạy tới chỗ Gatrix.

- Đừng có dọa em, tỉnh lại đi Gatrix!

Con ngốc này, lần sau thấy hắn ngã xuống thì việc đầu tiên là phải sờ mạch hoặc mũi xem hắn còn sống không đã! Lay lay như thế vừa tốn thời gian vừa khiến hắn bị thương nặng thêm chứ ích lợi gì đâu cơ chứ? Gatrix lèm bèm trong đầu. Ít nhất thì hắn vẫn ổn, bởi hắn vẫn đủ tinh lực để suy nghĩ linh tinh mà, đúng không?

Có điều ở trạng thái này, Gatrix chẳng thể mở mồm ra nói bất cứ câu nào, thế nên hắn chỉ mong con ngốc này đừng có để cảm xúc lấn át lý trí mà làm chuyện ngu dại. Rất may là sau rất nhiều tâm huyết trút xuống của Gatrix, chí ít con bé cũng không khiến hắn thất vọng!

Vera lập tức xốc Gatrix để lên vai, tay còn lại cầm gậy phép, ném phép thuật ra một cách điên cuồng để mở đường. Cô nàng chỉ còn cách cánh cổng một vài bước chân ngắn, song điều khiến Vera tuyệt vọng nhất là có tới bốn con cương thi cấp trung đang cản đường cô!

Vốn dĩ lũ này chỉ đủ khiến cô vướng tay vướng chân, chứ muốn ngăn cô nhảy vào bên trong thành thì còn xa lắm. Song hiện tại cô đang mang một Gatrix trên vai chưa rõ sống chết, chiến lực phát huy chắc chắn không thể nào được như lúc trước.

Không chỉ vậy, muốn vượt qua chúng cần có thời gian, mà cô chỉ sợ nếu chần chừ thêm vài phút nữa thôi thì có khi Gatrix thăng thật. Tất nhiên Gatrix vẫn sống rất khỏe, hắn chỉ cần thời gian để hồi phục mà thôi. Nhưng vấn đề là Vera không biết điều đó!

Cô càng lúc càng cảm thấy nóng ruột, trong khi đám xác sống cấp trung này thì cứ bám mãi không buông. Những con cương thi này có sự thiếu hụt rất rõ ràng, chúng chỉ biết chiến đấu theo bản năng. Về cơ bản thì chúng và ma thú chẳng khác gì nhau cả, mà cơ thể người còn không phải cơ thể tối ưu để chiến đấu.

Nói ngắn gọn, nếu như cho Vera thời gian, cô thậm chí còn có thể vặn chết cả bốn con cương thi cấp trung ở đây! Nhưng ai sẽ cho cô thời gian đây? Cảm xúc tích tụ trong lồng ngực Vera càng lúc càng nhiều, và rồi...

- Cút!

Hai mắt của Vera tỏa sáng lên rực rỡ, rồi bắt đầu ảm đạm dần, và cuối cùng là đen kịt như màn đêm! Từ sau lưng cô, nơi hai cái gốc xương cánh cụt lủn đã bị che đi bằng phép thuật, một đôi cánh mới mọc ra. Mỗi chiếc cánh dài bằng hai lần cánh tay của cô, và chúng cũng đen kịt như hố đen vũ trụ vậy!

Cho dù là lúc gần chết, dù bị Sophia đánh cho nằm bẹp trên đất, huyết thống của Vera cũng không thể thức tỉnh. Thế nhưng vào thời điểm mà cô nghĩ rằng mình sắp mất Gatrix, trong hoàn cảnh cô đã xây dựng nên một mối quan hệ rất mật chắc với con Goblin, cô thức tỉnh!

Huyết thống của Succubus, hay mị ma, vốn không thiên về sức mạnh thuần túy, mà nghiêng về khả năng quyến rũ mê hoặc hơn. Chỉ có điều với trường hợp của Vera thì đó lại là một câu chuyện khác hẳn!

Chỉ thấy một ngọn lửa đen cháy hừng hực bao khắp xung quanh cô, tạo thành hình một con rắn khổng lồ vô cùng sống động. Từng chiếc vảy trên người nó, cái cách mà con rắn thè ra thụt vào chiếc lưỡi chẻ, đều khiến người ta có cảm giác đây là một con rắn thật, chứ không hề do nguyên tố tạo thành!

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đây!

Vera đột nhiên há hốc miệng, mắt mở to. Từ bên trong người cô, ánh sáng đỏ rực chiếu ra, xua tan đi màn đêm bên trong mắt Vera, biến trở lại màu vàng trắng rực rỡ như ánh mặt trời. Ánh sáng thoát khỏi người Vera, ngưng tụ dần dần thành một con chim lửa!

Con chim ngẩng mỏ lên trời, hót một tiếng vang vọng cả trời đất. Tiếp đến, nó cúi xuống nhìn Gatrix đầy hung tợn, rồi quay sang dụi dụi mỏ lên má Vera, như thể muốn làm nũng vậy.