Chương 80: Tiến quân.
Những anh nông dân chất phác này nói cho cùng vẫn chỉ là nông dân mà thôi, lúc này họ đang lo lắng, hồi hộp vô cùng. Tất nhiên cũng có một chút hưng phấn trong cái camr giác hỗn tạp đủ vị này.
Trời đã vào đông, gió bấc nhè nhẹ heo heo thổi, nhưng đã có chút lạnh mà cắ vào da thịt bọn họ. Cũng may di làm lính Vạn Ninh quân quần áo, dày dép quản đủ. Họ là không bao giờ lo vè mùa đông lạnh lẽo như trước kia.
Đứng trên đài cao, thân thể vị tân thời tướng quân Trần Văn Vân co vẻ hơi cô linh, đơn bạc. Nhưng không ai dám kinh thị cái hình bóng này, trong mắt tân binh thì địa vị các lão binh, nhất là các lão binh làm sĩ quan của Vạn Ninh quân rất cao. Đây là sâm nghiêm cấp bậc trong quân Vạn Ninh rồi. Lúc này Trần Văn Vân tiến đến cái bục phát biểu được dựng vội vàng trong đêm hôm qua. Cái bục phát biểu này nhìn giống như vanh móng ngựa trong tòa án kiếp trước của Diêu thiếu. Trên đó có lắp một chiếc loa đồng miệng lớn chĩa về các binh sĩ phía dưới. Đây là thói quen của quân Vạn Ninh rồi, khi có chuyện gì cần thông báo thì các sĩ quan đều làm như vậy cả, sau khi thông báo sẽ dán thêm một tờ giấy ghi nội dung chính xác thông báo đó để binh sĩ đọc, phòng ngừa thằng nào quá nhu mà quên nội dung vừa nghe được.
Lúc này Trần Văn Vịnh rút ra một cuộn giấy đã chuẩn bị trước rồi đặt trước mặt.
- Các tân binh Vạn Ninh, hôm nay 3 ngàn quân chúng ta sẽ đi đánh 20 ngàn quân phỉ tặc, Các ngươi có sợ hãi không?
Bên dưới là một mảng xôn xao, thât ra họ đang sợ hãi nhưng không ai dám trả lời thẳng câu hỏi này.
- Không cần trả lời, ta biết các ngươi sợ. Ta cũng sợ.
Lại một mảng xôn xao rì rầm bên dưới, lần này tiếng xôn xao càng lớn hơn, chủ tướng trước khi ra trận còn sợ hãi thì đánh đấm cái khỉ khô gì. Trần Văn Vân vừ giơ tay ra hiệu cho các binh sĩ im lặng vừa thầm chửi Hoàng Bật Đạt lắm chuyện, viết một đống lung tung bắt hắn phát biểu. Nhưng hai gã này lúc này đã như châu chấu trên cùng sợi dây nên sẽ tin tưởng mà phối hợp cùng nhau.
- Ta lại hỏi hôm này các người ăn no chưa?
Lần này thì dễ trả lời hơn, tất cả quân sĩ phía dưới đều trả lời đồng thanh.
- Ăn no, Ăn no, Thưa tướng quân ăn no.
- Vậy ta hại hỏi ngày hôm qua các ngươi ăn no không?
- Cũng ăn no, ăn rất no.
Chầm chậm chờ đợi quân sĩ lắng lại một chút thì Trần Văn Vân lại liếc nhìn tờ giấy nguệch ngoạc dòng chữ La Tinh (latin) bằng bút lông ngỗng.
- Vậy ta hỏi mọi người, một năm trước các ngươi đang ở đâu, làm gì?
Lần này thì đam tân binh mồm năm miệng mười, mỗi người một câu trả lời khác nhau. Nhưng tịu chung lại họ có một hoàn cảnh là lưu dân. Đang chơ chết đói, mà không phải riêng họ, cả nhà bọn họ đang chờ đợi kết quả chết đói dọc đường lưu lạc mà thôi.
- Vậy lúc này đây các người có cơm ngon để ăn, áo ấm để mặc. Gia đình các người cũng ăn ngon, nhà ấm, cuối năm cũng hẳn là dang sắm đồ mới ăn tết đi. Tất cả những điều này có được là từ đâu?
- Là Cán lão gia ban cho, là Diêu thiếu ban cho.
Câu trả lời rất tru tâm, không hề liên quan gì đến triều đình. Câu hỏi hướng tân binh về vấn đề này cũng lại càng tru tâm. Hoàng Bật Đạt một tên tú tài bụng đầy nho học cớ sao lại làm việc khi quân phạm thượng như vậy? Không Hoàng Bật Đạt là người thông minh tuyệt đỉnh đó, anh ta biết lúc nào thì nên nói những lời trung quân ái quốc, lúc nào nên nói những lời tru tâm như vậy. Lúc này đây mật vụ của Vạn Ninh dăng đầy trong quân, lời nói này hôm nay sẽ nằm hết trong bản báo cáo đặt trên bàn của Diêu thiếu. Hoàng Bật Đạt phải có lựa chọn, nếu nói lời trung quân ái quốc, hắn sẽ phải rời xa trung tâm quyền lực của Vạn Ninh, có lẽ lại cắm cúi ôn thi một lần nữa để đạt cử nhân, Tiến sĩ. Nhưng chưa nói có thể đạt hay không, đạt được thì thế nào. Thời gian ở tại Vạn Ninh học tập, hắn đã học được quá nhiều thứ thần kỳ từ hóa học, vật lý cũng như toán học. Đấy là những thứ trước kia Hoàng Bật Đạt không thể nào tưởng tượng ra được khi cả ngày ngồi nhà rùi mài tứ thư ngũ kinh, luận ngữ này nọ. Bỗng nhiên khoảnh khắc đó Hoàng Bật Đạt hiểu ra một chuyện. Hóa ra thế giới rộng lớn lắm. Không phải chỉ có trong vài trang sách thánh hiền. Vậy là hắn quyết tâm đi vào vòng trung tâm quyền lực của Vạn Ninh. Tư tưởng này có không ít trong các sĩ tử nghèo đang học tập tại Vạn Ninh nhỏ bé.
- Nhà các ngươi ở đâu?
Trên đài cao giọng nói Trần Văn Vân lại hùng hồn vang lên.
- Vạn Ninh, Vạn Ninh… Vạn Ninh..
- Nhưng ta nói cho các ngươi biết, lũ phỉ tặc chó má trước mặt các ngươi đang có ý đồ tấn công Vạn Ninh. Chúng có ý đồ phá hủy gia viên của các ngươi. Có ý đồ cướp hết của cải, giết con, hiếp vợ các ngươi. Lúc này đây chúng binh chia hai đường mà tiến đánh Vạn Ninh. Một đường sẽ do Cán lão gia và Diêu thiếu chặn lại. Và một đường là trước mặt chúng ta, nếu không đánh chết hết bọn chó này thì các ngươi chờ đợi cảnh nhà tan cửa nát đi. Nên nhớ, sau lưng chúng ta là gia viên, là người thân của các ngươi. Lúc này còn sợ hay không?
- Vẫn sợ, nhưng phải đánh chết lũ chó đó. Không thể để chúng làm hại Vạn Ninh.
- Đúng đánh chết lũ chó
- Đánh chó. Đánh chó.
Quần tình tân binh xao động vô cùng, tất cả đều ho to đầy khí thế, họ vốn dĩ sợ hãi. Nhưng không ngờ có thể biến sợ hãi thành sức mạnh. Phải rồi, họ cầm súng chiến đấu không phải cho ai cả, mà là cho chính bản thân của họ, chính, gia viên và người thân của mình.
- Các ngươi còn sợ cái rắm, trên tay các ngươi là vũ khí lợi hại nhất từ Tây dương. Lũ giặc cỏ trong tay chỉ có đao thương cùng cung ngắn, chúng chưa kịp chạy lại gần thì đã bị các ngươi bắn thành cái sàng rồi. Sợ Sợ cái rắm.
Đây là câu nói mà Trần Văn Vân thêm vào, rất thô bỉ nhưng rất thực tế. Đây là kinh nghiệm đánh trận của hắn, dùng lợi khí áp chế quân thù. Được tin lũ súng tây của doanh phỉ tặc đã bị điều đi thì Trần Văn Vân mới tự tin lấy 3 ngàn chọi 20 ngàn như thế này.
- Đúng rồi, sợ cái rắm ha ha ha
- Bắn chó thành cái sàng…
- Thịt tụi nó…
- Thiến tụi nó.
Quân sĩ lại ào ào kêu gào, lúc này sĩ khí quân Vạn Ninh đã dâng cao vạn trượng, thời này những phen khích lệ tinh thần chiến sĩ nếu làm đúng cách thì rất hiệu quả. Lần trước chiến tranh do Diêu thiếu quá tự tin vào đôi quân đã huấn luyện lâu ngày mà quên đi khoản này. Nhưng lúc này hai tên tò te tướng mới là Trần Văn Vân và Hoàng Bật Đạt lại làm rất tốt công tác trên. Người xưa cũng có những ưu điểm không thể phủ nhận của họ. Mật vụ đang điê cuồng gi lại sự kiện ngày hôm nay để mau chóng đưa về Vạn Ninh.
Đoàn quân ào ào xuất doanh, nhing như vội vàng một chút nhưng hang ngũ rất lono xộn.
- Lão Đạt, ông lôi cả bốn khẩu địa bác 6 pau này đi, nhỡ may quân địch tấn công chúng ta thật thì mất đó.
Đây là một số nhỏ những khẩu pháo 6 pound Gribeauval có trên 4 tiểu chiến hạm là chiến lợi phẩm của quân Hoàng Diệu. Hoàng Diệu lấy hết hơn 30 thanh đại bác 4 pound Gribeauval. Nhưng để lại bốn thanh đại bác Napoleon III 12 pound và 4 thanh 6 pound Gribeauval. Mang về Huế. Diêu thiếu gĩ nhiên nhân đức không nhường ai mà thị hết bốn khẩu 6 pound Gribeauval rồi cho chế thêm giá pháo để thành pháo bộ binh rồi.
- Lão Vân, ông không phải ngại, từ khi Diêu thiếu ra lệnh bảo toàn lực lượng, có biến thì chạy, lúc ấy ngài ta đã không nghĩ đến việc được mất của bốn khẩu pháo này. Nếu ngài ấy tiếc bốn khẩu pháo thì đã không điều cho chúng ta, thử hỏi pháo làm sao chạy như người được, ông nghĩ đến Diêu thiếu chả nhẽ không nghĩ ra….
- Nói chuyện với ông qua nhức đầu, thôi cứ nghe vậy… Bước tiếp theo cứ làm theo kế hoạch đã bàn hôm qua?
- Không lão Vân, về cơ bản kế hoạch là vậy, nhưng quan trọng hơn là xem diễn biến ở chiến trường rồi mới dưa ra những phương án thích hợp tại chỗ. Ông muốn lãnh binh thật sự, thành tướng quân thực sự thì phải dùng động não mà sử dụng kinh nghiệm đã chiến đấu của mình. Tôi tuy có mưu kế nhưng thiếu kinh nghiệm thực chiến.
- Cùng nhau bàn bạc.
- Cũng tốt.
Doanh trại Phỉ quân một mảng bối rối. Lúc này trong quân trướng của phỉ quân là các sĩ quan các lộ quân đang tập hợp. Lê Duy Phụng đi đi lại lại bên trong hội nghị.
- Con mẹ nó lũ trời đánh thánh vật Vạn Ninh cẩu quan đánh đến thật rồi. Truyền lệnh của ta rút lui.
- Không nên thưa Thiên Vương. Nếu lúc này rút lui ngay mà không chiến đấu gì thì cẩu quan sẽ phát hiện có chuyện. Chúng tức tốc quay lại Vạn Ninh thì kế hoạc của chúng ta đổ vỡ hết cả.
Tên lên tiếng là Trần Thận Văn có được chức quân sư kiêm tướng quốc của Tân triều do Lê Duy Phụng tự xưng.
- Vậy chúng ta đánh?
- Thưa Thiên Vương, đánh thì chúng ta sẽ quá thiệt hại, cầu quan là 3 ngàn quân toàn súng Tây, súng Tây mạnh ra sao thì người cùng thấy rồi. 20 ngàn người chúng ta chẳng đủ cho 3 ngàn cây súng tây tập bắn. Nên nhớ Vạn Ninh là lão binh sùng súng Tây rồi, họ là binh đánh trăm trận đấy. Chúng ta đánh nhưng không đánh, không đánh nhưng đánh… tức là giả vờ đánh nhưng đánh thua rồi rút quân. Thiệt hại ít mà lại làm mê hoặc địch nhân, cầm chân được chúng bao lâu thì Hải Đông Vương và Trấn Nam Vương có thêm cơ hội tiêu diệt hang ổ Vạn Ninh bấy nhiêu.
Lê Duy Phụng vỗ vai Trần Thận Văn tán thưởng, người có đọc sách có khác, Trần Thận Văn rất được sự tán thưởng từ vị "Thiên Vương" này.