Chương 180: Brandenburg cung điện

Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt

Chương 180: Brandenburg cung điện

Thực tế thì Havelberg cách hoàng cung tại Berlin cũng chỉ có 85 km mà thôi, lại có đường sắt nối liền hai nơi, chính vì thế người Phổ hoàn toàn có thể dùng tàu hỏa để đón Diêu thiếu. Nhưng họ muốn tôn trọng mà dùng nghi lễ hoàng gia đón tiếp nên Diêu thiếu chỉ có thể chấp nhận theo các kỵ binh Prussia cùng hai anh em nhà Wilhelm theo đường bộ mà đi về hoàng cung của người Phổ.

Lúc này đường xá Châu Âu cũng vẫn là đường đất nện mà thôi, nhưng do đặc điểm khí hậu của nơi này khiến cho kiến tạo đường bằng phẳng và rộng lớn dễ dàng hơn nhiều. Diêu thiếu là một quân nhân chính thức không thể bàn cãi, hắn tất nhiên không ngồi xe mà đi rồi. Cưỡi trên chiến mã cao lớn của người Phổ Diêu thiếu đang đi ngựa song song cùng Friedrich cùng nhau nói chuyện khá vui vẻ. Tất nhiên Luise Wilhelm cũng đi một bên kia của Diêu thiếu cô công nương xứ Baden này không ngờ cũng không ngồi xe mà cùng cưỡi ngựa theo đoàn kỵ binh.

Lúc này Châu Âu rất thịnh hành mốt người con gái mặc váy xòe nhiều lớp, với eo được bó thật chặt và cổ áo xẻ rất sâu để khoe ngực đầy đặn. Nhưng Luise có vẻ là có sở thích khá đặc biệt, cô nàng vậy mà diện nam phục với giày cao cổ, quần bó, áo vest kiểu kỵ binh hoàng gia phổ. Nói thật Luise là một cô gái với vẻ ngoài cực kì hấp dẫn nhưng có lẽ nàng có một nhược điểm đó chính là ngực không quá lớn. Chắc cũng chính vì lý do này mà Luise không muốn mặc các kiểu váy xẻ cổ rộng mà các tiểu thư quý tộc mê mẩn.

Diêu thiếu vẫn rất điềm tĩnh nhẹ nhàng nói bàn những chuyện bên lề cùng Friedrich tất nhiên thi thoảng Luise cũng tham gia câu chuyện. Nói thật Diêu thiếu cũng có tìm hiểu qua tính cách người Đức và cũng đã tiếp xúc rất nhiều cùng người Đức tại Vạn Ninh. Nhưng cảm giác tiếp xúc người Đức trên đất Việt khác hoàn toàn tiếp xúc người Đức tại chính quốc gia của họ. Nếu để mô tả về tính cách người Đức qua những cảm xúc sơ bộ của thời gian ngắn ngủi gặp gỡ thì có thể dùng hai từ "khô khan" để hình dung. Câu chuyện của Friedrich xoay đi quẩn lại cũng là tình hình chính sự trên bán đảo Đông Dương, Phillippine, Đông Á Đại Thanh. Tất nhiên Friedrich cũng rất quan tâm về Thái Nguyên và 8 tỉnh thuộc quyền khống chế của Trần Gia. Tất nhiên Diêu thiếu cũng không thuộc mẫu người lãng mạn gì đó, câu chuyện của hắn là xoay quanh tình hình thống nhất Liên Bang Đức, hay nói cách khác là tư tưởng "tiểu Đức" của nước Phổ lúc này.

Với kiến thức của một người hiện đại cộng thêm những kiến giải khi biết trước tương lai của mình thì Diêu thiếu rõ ràng nhận được sự tôn trọng rất cao từ Friedrich. Vị thái tử Phổ quốc này không ngờ một vị thái tử khác từ Phương Đông lại có thể có được sự hiểu biết kinh người đến vậy về tình hình Châu Âu nói chung cũng như nước Phổ nói riêng. Không phải Diêu thiếu muốn khoe khoang mà thực sự cách nói chuyện của Friedrich rất cuốn hút và cả hai người đều đắm chìm vào câu truyện khiến cho Diêu thiếu bộ lộ quá nhiều.

Diêu thiếu không để ý, Friedrich đang hưng phấn nhưng có một người thì không như vậy. Luise bỗng nhiên lên tiếng:

- Diêu thái tử. Thứ lỗi cho tôi hơi mạo muội, có lẽ ngài hơi quá thể hiện sao? Mặc dù những nhận xét của ngài là hợp lý và có tính logic cao. Nhưng thực ra muốn đưa ra một nhận định nào đó mang tính đánh giá thực chất thì cần có thời gian trực tiếp thực tế không ngắn.

Ý nói của Luise là rất rõ ràng, những nhận định của Diêu thiếu về tình hình Phổ hơi có quá lố. Bởi Diêu thiếu là dùng kiến thức hiện đại, cộng với lợi thế biết trước lịch sử để phát biểu ý kiến của mình. Nghe được câu nói của Luise thì Diêu thiếu quả thực rất ngạc nhiên. Vẫn biết tính cách người Đức rất thẳng thắn và thường nhận xét một cách trực tiếp hành vi của bạn. Nhưng dù biết vậy Diêu thiếu vẫn có chút ngỡ ngàng. Friedrich thì hơi cau mày nhìn em gái trẻ tuổi, thông qua một số các thương nhân và cả phái đoàn về Phổ lần đầu thì anh ta cũng tìm hiểu đôi chút nét văn hóa Phương Đông. Phương đông thường có kiểu nhận xét nói giảm, nói tránh, hoặc nói ý tứ khiến cho đối phương không quá phật ý. Friedrich sợ cách nói chuyện của Luise sẽ làm Diêu thiếu không thoải mái. Nhưng Diêu thiếu hành động lại làm cho cả Friedrich và Luise bất ngờ. Hắn hơi nghiêng mình một lễ với Luise mà thân thiện nói.

- Thật xin lỗi, tôi trân thành cảm ơn công nương Luise đã nhắc nhở. Quả thật tôi đang quá khoe khoang. Tôi xin rút lại những ý kiến vừa nêu trên, nếu được phép tôi xin tìm hiểu sâu hơn về tình hình nước Phổ, sau đó cuộc nói chuyện của chúng ta có thể sẽ thú vị hơn mà tránh đi những suy luận mặc dù có tính logic nhưng lại thiếu bằng cớ sác đáng.

Việc Diêu thiếu cũng trân thành nhận lỗi cũng như muốn bổ cứu làm tăng lên sự tôn trọng của Luise. Cô gái mỉm cười lễ phép gật đầu.

- Ngài thật thẳng thắn, qua thông tin chúng tôi biết thì người Đông Á không thoải mái với cách giao tiếp của chúng tôi.

- Mỗi dân tộc đều có những điểm đặc sắc riêng của mình, và đó cũng là lý do mà họ tồn tại. Tôi rất trân thành muốn tìm hiểu sâu hơn về văn hóa Đức, bởi vì nếu dựa trên tinh thần hợp tác kế tiếp thì có lẽ hai quốc gia chúng ta sẽ ngày càng cần giao lưu nhiều hơn. Hiểu được văn hóa của nhau chính là cầu nối bền chặt nhất của hai bên.

Diêu thiếu cũng không nhanh không chậm trả lời. Nói chung văn hóa của người Đức đó là đặc biệt đề cao sự riêng tư và đúng giờ, ngoài ra họ còn theo chủ nghĩa hoàn hảo, với họ, mọi thứ cần phải đạt độ chính xác cao nhất. Thêm vào đó người Đức cực kỳ tiết kiệm, nêu là để cho bản thân nhu cầu thì họ luôn chuẩn bị vừa đủ hoặc giả là hơi thiếu cho bản thân. Họ không ngại nói những điều mà bạn không vui, họ sẽ thẳng thắn nói về thói quen xấu của bạn, hay nhận xét không tốt về kết quả công việc mà bạn làm. Vì thẳng thắn, nên họ là những con người trung thực.

Tất nhiên người Việt cũng có những đặc tính thiên bẩm cực tốt ví như chuyên cần, tình cảm, trân thành, và đức hi sinh của người Việt là cực kì đáng được tôn trọng. Sự kiên trì của người Việt cũng là một tính cách đáng nể. Nhưng người Việt lại cũng có những đức tính xấu lai tạp từ văn hóa phương Bắc như, tiểu thông minh, tham lợi nhỏ, lươn lẹo, xa hoa. Những tính cách này tuy không phổ biến nhưng cũng làm cho hình ảnh người Việt xấu đi trông thấy. Tất nhiên với cả ngàn năm Bắc thuộc chúng ta bị ảnh hưởng quá nhiều từ tính cách của người Hoa. Chính vì lẽ đó Diêu thiếu ngoài muốn nâng tầm Đại Nam thành cường quốc hắn còn muốn cải tạo cả một hệ tư tưởng suy nghĩ cho người Việt, ít nhất là người Việt tại 8 tỉnh phía Bắc. Du nhập vào các tính cách đặc biệt như tiết kiệm, thẳng thắn, làm việc khoa học của người Đức là điều mà Diêu thiếu cảm thấy là cần thiết. Chính vì lẽ đó hắn rất trân thành mà đến nơi này.


Khoảng cách 85km cũng không quá xa nếu là gi chuyển bằng ngựa cộng thêm đường xá khá thuận lợi như lúc này. Nhưng người Phổ đã lên kế hoạch di chuyển trong hai ngày một đêm nên đội kỵ binh di chuyển tốc độ không hề cao một chút nào. Người Đức có thói quen lên kế hoạch chuẩn xác cho mọi việc, họ thích cảm giác khống chế được tương lai trong tay. Và khi đã lên kế hoạch thì họ cực kỳ không muốn thay đổi chúng.

4 giờ chiều ngày 1 tháng 4, Đội kỵ binh hoàng gia Phổ cũng đã đến được cung điện- pháo đài Brandenburg. Đây là chặng dừng chân nghỉ ngơi một đêm trước khi tất cả cùng đến cung điện hoàng gia tại Berlin cách đây 50km theo đường bộ.

Mọi người không nên nhầm tưởng cung điện Brandenburg và chiếc cổng thành Brandenburg nổi tiếng tại Berlin. Brandenburg cung điện có quy mô không quá lớn với kiếm trúc cụm quần thể công viên và lâu đài theo lối kiến trúc La Mã. Người Đức tuy tiết kiệm thật nhưng với những công trình mang tính chất biểu trưng của quốc gia thì họ không thể quá keo kiệt cho được.

Một ngày di chuyển mệt mỏi tất nhiên mọi người chú ý nhiều hơn đến nghỉ ngơi và thư giãn. Tiệc tối được tổ chức tối giản đơn như một bữa ăn hoàng gia mà thôi. Không có dạ hội, hóa trang hay khiêu vũ gì đó. Không phải người Đức tiết kiệm đến phát điên mà không đãi khách, họ chỉ là thực dụng mà thôi. Không một vị khách nhào sau một chuyến đi dài mệt mỏi có thể tham dự những kiểu tiệc rượu ầm ĩ như vậy. Diêu thiếu cũng là người thực tế, hắn không những phật ý mà rất hoan nghênh khiểu tiếp khách này của nước bạn.

Bữa an tối diễn ra thật thoải mái với không khí cở mở khi Diêu thiếu yêu cầu thức uống là Bia mà không phải rượu vang gì đó. Người Đức thích bia một cách cuồng nhiệt, tất nhiên để tiếp đãi Diêu thiếu thì họ cũng tìm hiểu thói quen của người Đông Á. Rượu gạo phương Đông họ cũng dùng một số tiền đắt để sưu tầm, rượu vang, rượu mạnh họ đều chuẩn bị cả. Nhưng không ngờ Diêu thiếu lại yêu cầu thức uống bình dân và rất được hoan nghênh ở Đức đó là bia. Nói thật là kiếp trước Diêu thiếu cực không thích uống rượu, chỉ vì xã giao cùng các vai diễn mà hắn nghiên cứu về rượu mà thôi. Nhưng thức uống đặc biệt Diêu thiếu mong chờ đó là bia. Đã đến thế giới này được 4 năm rồi, lúc này đứng trên đất nước của bia mà không thể thưởng thức bia thì đó là bi ai lớn nhất cuộc đời rồi.

Bữa tiệc cũng không kéo giài quá lâu, với những câu chuyện ngoài lề thú vị hơn. Cả Diêu thiếu và Friedrich đều cố tránh bàn luận các vấn đề chính trị. Họ đi sâu hơn về vấn đề văn hóa, thói quen của hai dân tộc. Đề tài này có vẻ thú vị hơn, Luise có lẽ vì tò mò nên tham gia rất nhiệt tình, cô nàng hỏi rất nhiều về Á Đông thần bí và chăm chú lắng nghe đến ngây ngẩn cả người.

Sáng sớm ngày 2 tháng 4, cung điện Brandenburg, Diêu thiếu đã dạy từ rất sớm, có lẽ chênh lệch múi giờ khiến hắn khó có thể có được trọn vẹn sức lực. Nhưng cho dù là vậy lúc này Trần Thái Tử đang hết sức hưng phấn đi dạo nơi công viên quanh cung điện … một mình. Đã rất lâu rồi Diêu thiếu không có được tận hưởng một giây phút riêng tư như vậy.

Tháng 4 không khí Brandenburg vẫn là xe lạnh, bước trong ánh sáng ban mai, dưới từ tán cây bạch dương rủ rỉ trong gió khiến tâm hồn con người dường như được thoáng đạt và nhẹ nhõm hơn. không gian ở Brandenburg cung điện thật tĩnh lặng. Chỉ có tiếng chim kêu lảnh lót, tiếng gió thổi qua các tán cây đang bừng lộc biếc, tiếng dòng nước chảy róc rách, tiếng vịt vẫy cánh trên hồ.

Khung cảnh đẹp đẽ được tạo bởi bàn tay bao người từ kiến trúc sư bối cảnh, những người làm vườn, thợ xây dựng… phối kết những rung rinh của hoa, của cỏ, của lá đã tạo nên một bản nhạc không tiếng động nhưng lại dạt dào cảm xúc. Diêu thiếu đang bước đi lẻ loi trên con đường xanh biếc trải dài kia, tâm hồn hắn bay bổng, thả lỏng rồi bóng dáng một người con gái sâu trong trái tim hắn lại hiện ra …. Dương Tú Ninh.