Chương 18: Đột nhập.
- Lão tía, Cao quản gia lâu năm quản lý kinh thương có thể tin tưởng được, nhưng từ này phần tài chính kinh thương phải tách ra. Cần có một người quản lý tài chính tân quân. Lão tía có người nào tuyệt đối tin tưởng tiến cử không?
- Cẩu tử.
- Thằng chó đó sao?
- Phải, hắn là người duy nhất có thể mười phần tin tưởng, ngươi phải biết nếu có người tấn công ngươi thì kẻ đầu tiên lao lên đỡ cho ngươi không phải là ta mà là hắn.
Quả thật sau chuyện Cẩu tử bắt nạt Gia Hân thì Diêu thiếu rất giận, sau khi đánh cho Cẩu tử một trận nên thân thì đã đuổi tên này xuống đồn điền trông coi công việc. Việc này không khác gì giáng chức từ tể tướng cạnh vua xuống làm quan tri huyện.
- Vì sao? Diêu thiếu rất bất ngờ mà hỏi.
- Sau khi ngươi ngã ngựa thì tinh minh rất nhiều nhưng cũng quên đi rất nhiều chuyện. Ngày ngươi được 4 tuổi cũng là lúc mẫu thân ngươi qua đời. Ngươi rất là trầm uất uất rất lâu, lão tử mới đem ngươi đi kinh thành dạo chơi một lần cho biết. Lúc này thì chúng ta gặp Cẩu tử bên ngoài thành Huế. Hắn là dân Thanh Hóa chạy nạn lũ lụt vào Huế xin ăn. Cẩu tử lúc đó sắp chết đói rồi, muội muội của hắn cũng như vậy. Còn cha mẹ của Cẩu tử thì đã chết trong nạn lũ rồi. Chính ngươi đã chỉ tay đòi hắn để ta mang theo. Từ đó Cẩu tử theo ngươi như hình với bóng, đêm ngủ ngươi ho nhẹ thì hắn cũng dậy mà vuốt ngực cho ngươi. Ngươi phá phách gì hắn cũng nhận về bản thân cả, đến độ bị ta đánh tứa máu cũng không kêu một lời. Ngày đó ngươi ngã xuống xông là hắn lao xuống cứu ngươi đầu tiên, mặc dù sau trận bão lũ cướp đi sinh mệnh phụ mẫu hắn thì Cẩu tử sợ nhất là nước sông. Vậy mà hắn dám nhảy xuống không suy nghĩ nhiều mà cứu ngươi. Thử hỏi kẻ này có trung thành không?
- Trung thành.
- Tốt, tùy ngươi xử lý, lão tử không xen vào chuyện này. Nhưng bên Thiên Hương Lâu tình hình thế nào rồi, lúc nào thì lão tử có thể tự do đây.
- Hẳn là có thể rồi. Hôm qua Thiên Hương Lâu báo lại chỉ còn thiếu năm cái đầu, hiện giờ chúng cũng không dãy lên cái bọt nước gì, lão tía ngươi tạm biệt chức minh chủ võ lâm đi, ngoan ngoan hảo hảo mà làm tướng quân.
- Là tướng quân bẩn (ý là chức quan mua bằng tiền)
- Bẩn hay không không phải lão tía người nói ha ha ha.
Nói đến Thiên Hương Lâu thì cũng là chuyện cách đây gần nửa tháng rồi. Ngày đó Diêu thiếu không trực tiếp đến Thiên Hương Lâu gặp mặt Đông chủ quỳnh nương. Nói đùa sao, chả nhẽ ngươi ầm ầm chạy đến gặp mặt người ta rồi nói: " Tỷ tỷ xinh đẹp, ta ra tiền ngươi giúp ta thịt mấy con cẩu", chỉ có thần kinh mới làm chuyện không não như vậy. Thật ra phương pháp tốt nhất là để Lý thị ra mặt thuê sát thủ Thiên Hương Lâu. Vậy nhưng Diêu thiếu lại có hứng thú đặc biệt với nhóm người này vậy ra hắn đã bỏ ba ngày ba đêm theo rõi Thiên Hương lâu.
Với kĩ năng mật vụ gần như hoàn hảo của mình thì với ba đêm quan sát hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay quy luật vào ra căn phòng của Quỳnh Nương. Muốn điều tra một ai đó thì dĩ nhiên phải vào nơi riêng tư nhất của họ rồi.
Quỳnh nương là tú bà thanh lâu chính vì vậy trong khoảng thời gian từ chiều tối đến giờ tý là rất bận rộn vào ra đón khách, tất nhiên khuê phòng của Quỳnh nương vẫn có người canh gác, nhưng những người này biết làm giả bộ như có như không mà lởn vởn nơi đây khiến người ngoài không chú ý. Tiếp theo Thiên Hương Lâu cũng có một số ám tuyến nhất định. Nhưng với khả năng nhập nha siêu phàm nhập thành của mình Diêu thiếu vẫn dễ dàng tìm ra khe hở thời gian của những hộ viện đó mà tiến nhập khuê phòng Quỳnh nương. Nhập nha điều tra là một bộ phận quan trọng trong nghề tình báo, chỉ tốn thời gian một tuần trà thì Diêu thiếu đã điều tra không bỏ sót mọi thứ trong căn phòng, nhưng kết quả đưa lại thật thú vị, căn phòng sạch bong không một hạt bụi.
Sạch bong ở đây không có nghĩa là trống không, không có đồ đạc, trái lại căn phòng rất đầy đủ, quần áo bàn tủ giường chiếu, phấn son. Cái sạch ở đây là không có một vật dụng nào liên quan đến việc đánh giá thân phận chủ nhân căn phòng. Phải nói rằng Quỳnh nương rất đề phòng cẩn thận.
Diêu thiếu nhếch mép cười gằn, chính vì quá sạch sẽ như vậy lại là vấn đề lớn. Người chắc chắn phải có vấn đề rất lớn thì mới phải cẩn thận hành sự như thế này. Mật thất là hai chữ hiện ra ngay trong đầu Diêu thiếu. Một cuộc tổng thanh tra lại tiếp tục. Lật giường… không có… kéo tủ cũng không…. Xoay xoay mấy bức tượng xem có giống trong phim không cũng chẳng tác dụng gì.
Cực chẳng đã Diêu thiếu đành phải rút ra ngoài, thời gian hoạt động không còn nữa. Hắn căm tức bất lực nhìn lại căn phòng này. Quả thật chưa lần nào Diêu thiếu phải chịu thiệt như vậy đó.
Nhưng khi quan sát kĩ lại căn lầu này thì Diêu thiếu chợt tỉnh ngộ, không gian trong phòng thấp hơn một khoảng so với bên ngoài quan sát vào. Thực sự những món đồ trong phòng bày rất tỉ mỉ khiến hắn không hề nghi ngờ đến chiêu này, hóa ra mật thất nằm tại đỉnh lâu. Đã xác minh thì mọi chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều.
Tối ngày hôm sau khi đột nhập lần thứ hai vào căn phòng thì Diêu thiếu nhẹ nhõm mà tìm thấy được cửa vào mật thất chính là phía trên của nóc tủ sách. Chỉ nần nhảy lên nóc tủ sách thì rất dễ dành ra vào cánh cửa nhỏ tỉ mỉ ngụy trang này.
Mật thất không hề thấp như Diêu thiếu tưởng tượng, thì ra trần của mật thất lại là sàn biểu diễn ca vũ của nhị lâu, cái thiết kế chướng nhãn pháp này quả thật không tầm thường. Căn mật thất này khá rộng với diện tích bằng với khuê phòng Quỳnh nương, chiều cao thì cỡ tầm 2m mà thôi. Trong mật thất rất sạch sẽ và gọn gàng, các rương gỗ cùng vật dụng được bố trí rất quy củ.
Khiến Diêu thiếu tò mò nhất đó chính là mật thất này vậy mà vẫn còn kiến tạo riêng thêm một căn phòng nhỏ. Mở cửa căn phòng thì Diêu thiếu mới ngỡ ngàn, những tưởng thứ gì quan trọng mà cần bảo vệ chặt chẽ vậy, hóa ra đây là một bàn thờ với hai bài vị. Cũng may mấy ngày vừa rồi Diêu thiếu chăm chỉ học Hán văn phồn thể từ Huệ di, chính vì vậy hắn cũng nhận biết bài vị này viết những gì. Một bên là Phụ thân Dương Tú Thanh, một bên khác là mẫu thân Vương Tuyên Kiều.
Con mẹ nó hóa ra lai lịch của vị Quỳnh nương này không hề nhỏ chút nào, nếu cứ xông vào mà bàn thẳng giao dịch có khi Diêu thiếu lại chịu thi thiệt.
Khám phá được chút bí mật nho nhỏ này Diêu thiếu bắt đầu kiểm tra các dương gỗ chung quanh, cũng không có gì quá đặc biệt. Bốn dương gỗ chứa đầy tiền đồng và tiền kẽm cộng thêm một dương gỗ nhỏ chứa thỏi bạc. Tổng cộng tất cả cũng chỉ có hơn hai vạn lượng mà thôi. Diêu thiếu cũng không phải đến trộm đồ mà là đến để tìm hiểu vậy ra bạc hắn không mấy để ý.
Khai mở chiếc rương cuối cùng thì lại khiến Quang Diêu kinh hỉ. Trong đó vậy mà chứa đầy mười mấy cây súng trường của Phương Tây. Lôi qua xem sét kĩ càng từng cây súng thì Diêu thiếu mỉm cười mỉa mai. " Hóa ra là mấy cây súng nát của Mĩ quốc".
Nói là súng nát quả thật không có điêu ngoa, hơ trăm năm sau Mỹ là quốc gia có vũ khí tối tân nhất thế giới nhưng những năm giữa thế kỷ 19 thì súng ống của Mỹ và Anh rất là ý ẹ. Lúc này nếu xét riêng về mặt vũ khí súng trường thì chỉ có Pháp và Phổ là hai nước đứng đầu về công nghệ mà thôi. Nhưng Phổ thì bận chinh chiến tại chiến trường Châu Âu nên lỡ mất cơ hội phân chia thuộc địa tại đại lục Phi, Á, Nam Mỹ và Úc. Chính vì thế khi Liên Bang Đức thành lập thì họ đâu chịu nổi cái cảnh đó, lúc ấy Đức là hùng mạnh nhất Châu Âu nhưng trong tay họ không có lấy nổi một mảnh thuộc địa, vậy ra chiến tranh là đúng rồi, phải đánh để các nước thực dân khác nôn ra thuộc địa và vẽ lại bản đồi thế giới. Đây là một trong những nguyên nhân gây nên thế chiến.
Nguyên nhân nói vì sao súng ống của Anh và Mỹ cùng tồi tệ như nhau thì phải kể đến nguyên nhân đầu tiên đó là kế hoạch phát triển vũ khí của họ rất… rất tùy hứng. Rất nhiều phát minh về súng đạn không hề hiệu quả nhưng cả hai nước này đều đưa vào biên chế quân đội và sản xuất.
Khẩu súng mà Diêu thiếu nhìn thấy đó chính là Colt revolving rifle, súng trường nạp đạn sẵn xuất hiện năm 1855 và tham gia Nội Chiến Mỹ (tất nhiên lúc này chỉ sắp chứ chưa nội chiến). Súng có ổ quay như thường thấy ở súng ngắn, mỗi ổ nạp sẵn thuốc và đạn. Sau này các súng ngắn thay bằng vỏ giấy. Kiểu này yếu vì số lượng buồng đốt nhiều, rất nặng, chỉ có thể làm buồng đuốt nhỏ, như súng ngắn, rất yếu. Vì trang bị ở Mỹ rất lộn xộn không thống nhất, nên súng cũng được tham chiến.
Nên nhớ vào lúc này, tốc độ sản xuất không như bây giờ, mỗi năm một nước lớn ở châu Âu chỉ có thể sản xuất vài chục nghìn súng, phải mất hàng chục năm sản xuất liên tục mới đủ súng trong bị cho quân đội, do đó, việc áp dụng các kỹ thuật tiên tiến trước sẽ đảm bảo sức mạnh vượt trội của quân đội, sai lầm trong điều đó sẽ mất hàng chục năm để khắc phục. Tuy công nghiệp phát triển và tiêu thụ nhiều súng đạn trong các cuộc chiến tranh bên Mỹ, nhưng súng Anh-Mỹ rất tồi vì điều này. Martini-Henry với các đặc điểm lạc hậu và sai đến mức ngớ ngẩn, như nòng đa giác, khóa nòng không kín, vỏ đạn giấy... được chấp nhận năm 1871, cùng năm với Mauser IG71 (Mauser kiểu 1871), trong khí đó Mauser vỏ đạn kim loại, gờ xoắn chữ nhật... đại thể như súng ngày nay. Điều này làm nước Anh phải sử dụng các súng rất lạc hậu trước thế kỉ 20.
Hiểu được điều này nên kinh hỉ thì kinh hỉ nhưng Diêu thiếu cũng đến nản với lô vũ khí này của người Mỹ. Cũng may mắn vì lúc này khẩu súng trường Chassepot (1866) của Pháp vẫn chưa ra đời, chính vì điều này cơ hội đón đầu công nghệ để tẩn người Pháp vẫn nằm trong tay Diêu thiếu. Nói chung trong lúc hiện tại chỉ cần mua những lô súng nạp đạn phía sau là được rồi, vì súng như vậy đã có thể giảm thiểu nhiều thời gian nạp đạn cộng thêm có nòng xoắn. Do đó tầm bắn đảm bảo sẽ xa hơn rất nhiều súng hỏa mai nòng trơn.
Vào lúc này quân đội Pháp vẫn đang dùng súng MINIÉ RIFLE một loại súng nạp đạn trước nòng trước nhưng có rãnh xoắn nòng, tầm bắn xa và độ chính xác cao. Đạn của MINIÉ RIFLE được bọc trong một túi giấy bao gồm thuốc súng đen và đầu đạn. Nhưng túi giấy này chỉ mang tính chất chứa đựng mà thôi, công dụng của nó là giúp định lượng chính xác lượng thuốc súng đưa vào nòng. Khi nạp đạn thì xạ thủ dùng răng cắn đi đầu túi giấy, rót thuốc súng vào rồi nồi đạn xuống từ nòng súng. Súng sử dụng viên đạn bằng chì mềm, với thiết kế hình trụ hình trụ có các đường rãnh phương tuyến được khắc trườc tiếp lên viên đạn. Các đường khương tuyến tạo độ xoắn cho đường đạn, giúp viên đạn bắn xa hơn, chính xác hơn các loại súng dùng đạn bi, đạn ghém kiểu cũ.
Lô súng đạn này của người Mỹ với một loạt mười mấy khẩu Colt revolving rifle. Số năm sáu cây súng còn lại thì có cả súng hỏa mai, súng nòng đa giác nụ cười nước Mỹ (mỉa mai) và cuối cùng là một khẩu súng trường nạp hậu theo kiểu lật nòng. Đây là thứ mà Diêu thiếu gia cần lúc này, vì những khẩu súng trường lật nòng nạp đạn có từ những năm đầu thế kỉ và tưởng như bị lãng quên và đào thải nhưng Quang Diêu lại thấy chúng cực kì thích hợp cho Đại Việt lúc này.
Lý do thì có nhiều lắm. Đầu tiên Đại Việt không thể đủ công nghệ chế tạo súng nên nhập khẩu là bắt buộc. Trên thế giới tại thời điểm này thì Dreyse M1841 của quân Phổ là đứng đầu thiên hạ. Nhưng Áo-Phổ vẫn đang đê mê ở chiến trường Châu Âu mà quên đi sự nghiệp thực dân, chính vì lý do này không thể mua được súng của quân Phổ. Đứng thứ hai trong sự hiệu quả thực chiến đó chính là Minire Rifle của Pháp, nhưng người Pháp đang Xâm chiếm Đại việt nên không thể mua được. Còn súng của người Mỹ - Anh như Colt revolving rifle hay Martini-Henry thì chỉ có hoa không quả, nhất quyết không cần nghĩ đến.
Nhưng những khẩu súng nạp đạn sau lật nòng bắn đạn bi lại là một chuyện khác. Tầm hiệu quả của súng này chỉ tầm 200m vì cho dù là nòng rãnh xoắn nhưng lại bắn đạn bi. Xong súng lật nòng nạp đạn kiểu gần giống như Kammerlader 1842 của Na Uy lại rấ thích hợp cho Đại Việt. Súng bị đào thải thì rẻ cộng thêm có thể tìm được số lượng lớn. Tiếp theo đó là phạm vi tấn công 200 m không hề tồi, thêm vào đó nạp đạn nhanh hơn Rifle một chút. Nói chung là nếu được trang bị đầy đủ thì mộ đạo quân cầm toàn súng Kammerlader vẫn có sức chiến đấu nhất định trước các binh đoàn Châu Âu nếu được huấn luyện đầy đủ.
Đây chính là ưu thế của người xuyên Việt. Người xuyên việt không thể nào là nhà phát minh hay sáng chế gì đó, xác suất quá thấp. Vậy nên người xuyên việt không thể sản xuất ra tên lửa vào thời đồ đá được. Nhưng người xuyên việt lại biết trước cá sự kiện mà đưa ra lựa chọn thích hợp. Ví dụ như Quang Diêu là một mật vụ nên hắn rất am hiểu súng đạn, đây là thế mạnh của hắn. Còn về lịch sử thì Quang Diêu cũng biết đại khái, cũng may nhất đó là Quang diêu rơi vào thời kì cận đại, lịch sử còn khá mới mẻ nếu xuyên về xa hơn chút nữa chắc ưu thế của Quang Diêu cũng không còn chút nào.