Chương 47: Lời hứa

Xuyên Tới Liên Minh Huyền Thoại

Chương 47: Lời hứa

Diana kinh ngạc với sức mạnh đang tuôn chảy bên trong cơ thể, cô phát hiện thấy ánh mắt có chút khác lạ của John vội hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?"
John đáp: "Cô nhìn lại mái tóc của mình đi. "

Diana đưa cây kiếm lưỡi kiềm bóng loáng lên, khuôn mặt, mái tóc của cô được phản chiếu lại trên ấy, Diana hoảng hốt cô lùi lại vài bước ôm đầu nói: " Thế này là sao? Tại sao mái tóc tôi lại như vậy, thậm chí tôi còn không nhận ra khuôn mặt của mình nữa… tại sao?"

John thấy bộ dáng hốt hoảng của Diana, hắn hiểu tâm trạng của cô lúc này, cũng giống như khi hắn phát hiện ra mình bị mất đi cánh tay phải vậy. John tiến lại cánh tay trái đột nhiên vòng qua eo cô ôm chặt Diana lại nói: " Đừng như vậy? Có lẽ đó chỉ là sự thay đổi khi cô tiếp nhận sức mạnh mới mà thôi. "

Diana bị John chặt vào người, cả cơ thể cô đột nhiên cảm thấy vô lực, đôi mắt cô chảy dài hang hàng nước mắt nói: " Có phải bây giờ tôi trông rất xấu đúng không, mái tóc bạc này có phải làm tôi trở nên già đi đúng chứ. "

"Không" – John vỗ về tấm lưng của Diana nói: " Cô không hề xấu hay già đi chút nào cả, mặc dù bây giờ mái tóc của cô có đôi chút khác, nhưng với tôi nõ vẫn vậy, cô vẫn rất xinh đẹp. "

"Thật chứ?" – Diana nhìn hắn với ánh mắt chan chứa một điều gì đó khó nói.

John gật đầu nói: " Tôi không biết nói dối đâu, cũng đã khuya rồi, hay đêm nay chúng ta ở tại ngôi đền này vậy. "

Diana lùi lại vài bước, thoát khỏi vòng tay của hắn, lau đi nước mắt gật đầu nói: " Vậy cũng được, ngày mai tôi sẽ dẫn anh về bộc tộc của tôi, đến lúc đó nhất định mấy lão già đầu đất kia sẽ tin vào những gì tôi nói, ngoài sức mạnh của mặt trời ra vẫn còn một sức mạnh khác mà người ta tôn thờ. "

John gật đầu hắn nằm xuống sàn nhà bên trong ngôi đền, ở đây thật kì lạ, mặc dù nhìn kiến trúc xung quanh rất cũ nhưng không hiểu sao bên trong này vẫn rất sạch sẽ, Diana phát hiện thấy một chiếc hòm gỗ cạnh đó cô tò mò tiến lại mở nó ra, cô vui lên nói: " John.. anh qua đây. "

John đang nằm thì nghe Diana gọi nên lập tức đứng dậy chạy qua, Diana từ bên trong chiếc hòm lấy ra một bộ quần áo còn khá mới đưa cho hắn nói: " Anh hãy thay quần áo trên người mình đi, bộ quần áo anh đang mặc trông rách rưới quá. "

John gật đầu cười nói: " Được rồi, bên trong còn có thứ gì khác không?"

Diana xoay người lại tìm kiếm, nhưng thật tiếc bên trong cũng chỉ có mỗi quần áo mà thôi. John tìm một nơi kín đáo thay toàn bộ quần áo trên người, thật kì lạ khi bộ quần áo này rất vừa với hắn, trở lại vào bên trong ngôi đền John thấy Diana đang nằm ở ôm lấy chiếc gươm hình lưỡi liềm của mình, hắn tiến lại cười nói: "Sức mạnh mới thế nào tuyệt vời chứ?"

Diana gật đầu đáp: "Nó thật tuyệt vời, anh biết không John, tôi cảm thấy sức mạnh ấy đang tuôn chảy trong từng mạch máu của cơ thể vậy, cảm giác mà nó mang lại rất giống với mỗi đêm khi tôi ngắm ánh trăng sáng, nó thật tuyệt. "

John nằm bên cạnh Diana, gật đầu nói: "Với sức mạnh ấy nhất định những người trong tộc của cô sẽ tin là cô nói thật, vậy họ sẽ không còn ai xem thường cô nữa. Diana… cô có thể kể cho tôi nghe về tộc của mình được chứ. "

Diana xoay người nhìn hắn cười, nói: "Anh thật sự muốn nghe sao?"

John gật đầu, Diana bắt đầu kể về bộ tộc của mình. Diana say sưa kể, John chăm chú lắng nghe, sau khi nghe xong hắn hỏi: " Cô nói cô có hai người bạn chơi từ nhỏ là Pantheon và Leona, nhưng họ không thích cô sao? Vì sao vậy?"

Diana lắc đầu nói: "Cũng không hẳn là họ không thích tôi, mà đơn giản là vì tính cách của họ, rồi mục tiêu mà họ đặt ra không hoàn toàn giống tôi mà thôi, bất đồng về mặt quan điểm nên không thân gì cho lắm. Đặc biệt kể từ sau khi Leona được thừa hưởng sức mạnh của chiến binh huyền thoại của tộc Solari, tôi càng cảm thấy ghen tị với cô ấy hơn. "

John gật đầu hỏi tiếp: " Diana này, theo như cô nói thì tộc của cô tôn thờ sức mạnh của mặt trời, nhưng sức mạnh của cô là của Mặt Trăng, vậy không biết sau khi trở về?"

Diana cũng có chút lo lắng nhưng rất nhanh chóng qua đi, cô nói: "Mặc cho họ có chấp nhận hay không, quan trọng là tôi đã tìm được thứ mà mình mong muốn, còn anh thì sao… John… cánh tay ấy. "

John nhìn cánh tay bị mất của mình, cười nói: "Đúng là lúc đầu có sinh hoạt không quen, làm việc gì cũng khó khăn, nhưng bây giờ thì cũng đỡ hơn chút rồi, chỉ có điều hiện tại không thể sử dụng được sức mạnh phép thuật, thật có hơi chút khó chịu. "

Diana gật đầu nói: "Vậy anh hãy cố gắng tu luyện cho tinh thần lực của mình trở nên cường đại hơn, đến lúc đó mọi chuyên hết sức đơn giản, sắp tới anh có dự định gì không?"

John gật đầu nói: " Tôi có một lời hứa với một người trong vòng ba năm…. "

John nói hết cho Diana biết về lời hứa đó của hắn, không hiểu sao khi ở cạnh Diana hắn vô cùng tin tưởng cô, khi nói ra không có chút gì phải e dè cả. Diana khuôn mặt có chút buồn bã nói: " Nếu nói vậy sắp đến anh sẽ rời khỏi đây sao? Nhưng cũng nên như vậy, có khi ở học viện ma pháp anh sẽ luyện được tinh thần lực thật cao để sử dụng lại sức mạnh của mình. "

John gật đầu cười nói: " Nếu tôi rời xa cô.. cô nhớ tôi chứ?"

"Còn lâu" – Diana chu miệng lên nói với hắn như thế sau đó cô xoay lưng lại với hắn giả vờ như ngủ.

John cười thầm, sau đó cũng bắt đầu thiếp đi, những tia sáng mặt trăng xuyên qua cái lỗ khuyết trên trần hang động bắt đầu chiếu vào, những tia sáng ấy tập trung lên người của John, vì hắn đang ngủ nên không chút nhận ra những vết thương, vết bầm trên cơ thể đang hồi phục nhanh với tốc độ chóng mặt, sức mạnh mặt trăng đang chữa lành những vết thương trên người hắn, tuy nhiên cánh tay bị mất thì không thể hồi phục được.

Vì sao những vết thương trên người hắn lại được ánh sáng mặt trăng hồi phục nhanh đến như thế? Câu trở lời là khi ở dưới đại dương cùng với Nami, viên đá mặt trăng chọn hắn làm chủ nhân, sau khi thực hiện điều ước và giúp đỡ cho tộc Barai nó đã hòa vào cùng với máu của hắn, cho nên khi nhận được ánh sáng của mặt trăng, các vết thương trên người John lập tức hồi phục lại.