Chương 19 Orochimaru

Xuyên Qua Thành Sasuke

Chương 19 Orochimaru

"Khà khà, nhóc a, ngươi ký đi, đừng quan tâm đến ta ồ."

Nhìn Anko ở một bên nắm chặt lấy vai mình, một bộ rất thân thiết dáng vẻ, trên tay còn cờ một tờ khế ước lắc qua lắc lại, Sasuke hết ý rồi.

"vậy nên nói, Anko giám khảo, ngươi là cái chính thái khống chứ?"

Anko không để ý đến hắn đùa vui mà híp mắt lại, thở nhẹ vào tai hắn.

"Chuyện ngươi đã làm ta đã thấy nha, ngươi là một kẻ rất thú vị."

Không có trả lời Anko, Sasuke chỉ là nhếch miệng cười cười, sau đó ký tên lên khế ước.

Anko cầm lấy khế ước hài lòng rời đi, trông giống như một con quỷ lùn tinh nghịch vậy.

"Khà khà, nội quy ta đã phổ biến, quyển trục các ngươi cũng đã nhận, bây giờ ta tuyên bố, tất cả các ngươi về vị trí đã định đi."

Nhìn thấy tổ ninja cuối cùng cầm lấy quyển trục, Anko hài lòng tuyên bố.

"Những kẻ giữ địa chi thư bước qua một bên."

Cùng lúc, Sasuke giọng nói đạm mạc vang lên, làm cho một đám thí sinh đang muốn di chuyển chân đứng lại, giống như bị cắm rễ vậy.

Một màn lúc nãy vẫn còn trong tâm lý ê ẩm chưa đi, cái cảm giác tử vong đến gần, nỗi sợ hãi, tuyệt vọng.

Trong lúc vô hình, mọi người sắc mặt biến hóa đủ loại màu sắc.

Có người ảm đạm cúi đầu.

Có người ánh mắt không cam lòng.

Có người ánh mắt hả hê.

Cũng có người thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng, trước ánh mắt lạnh nhạt của Sasuke cùng ánh mắt hứng thú của Anko, gần một nữa những người ở đây bước qua một bên.

Nhân số ở lại cao hơn, tất nhiên trong đó nhất định có trà trộn khác loài, nhưng Sasuke không để ý.

"Cái kia, Sasuke, chúng ta là giữ địa chi thư á."

Đột nhiên Sakura âm thanh yếu ớt vang lên, làm cho toàn trường ánh mắt rớt một cái.

"Ồ, vậy địa chi thư có thể đi."

Nguyên bản đám người thần tình ảm đạm, đột nhiên biến hóa to lớn, sau đó nhao nhao dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía còn lại gia hỏa, đồng thời trở về vị trí chỉ định.

Hiện trường một mảnh vắng lặng.

"Ngươi tính ăn được tất cả chúng ta sao?"

"Đúng vậy, ngươi có đáng sợ như vậy sao?"

"Mọi người, cùng nhau hạ tên ngông cuồng này."

Sau khi có kẻ mở đầu, nguyên cái không khí an tĩnh bắt đầu nhao nhao lên, tất cả thí sinh dùng ánh mắt căm thù mà nhìn về phía Sasuke.

Hắn, lẳng lặng đứng đó không trả lời.

Sau một giây, toàn trường im bặt.

Trong đầu óc tất cả mọi người không khỏi nhớ về một màn.

"Là ai? Cho các ngươi can đảm khiêu khích ta?"

Câu nói như đánh vào cái nội tâm yếu đuối của đám người.

Nhìn Sasuke yên lặng không một lời nói, chỉ có thể cảm giác sát khí vô hình đang từ từ bao phủ không khí, có người rốt cuộc không chịu nổi.

"Ta từ bỏ, quyển trục đưa ngươi."

"Ta cũng từ bỏ."

"Ta cũng vậy."

Lác đác, có mấy người từ trong đội ngũ bước ra, ném quyển trục về phía dưới chân Sasuke, sau đó quay đầu rời khỏi.

Còn lại một đám người âm trầm nhìn chằm chằm Sasuke.

"Ngươi đừng quên, chưa bước vào trong tử vong sâm lâm không thể động thủ."

Sasuke chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, ra hiệu Sakura cầm mấy quyển trục bước đi, chỉ để lại một bóng lưng âm trầm, cùng với một âm thanh quanh quẩn theo gió.

"Ta đã nhớ mặt các ngươi."

"Thú vị, thú vị, thật cường đại sát khí, những kẻ có con mắt đó không bao giờ tầm thường. Lọ chứa hoàn mỹ a. Ngươi là của ta đấy, ai cũng không ngăn được."

Thật sâu nhìn bóng lưng Sasuke rời đi, trong đám người có một kẻ yên lặng liếm liếm môi, biểu tình nồng đậm tham lam.

"Shikamaru, tại sao lại chạy đến tháp trung tâm, chúng ta vẫn chưa đủ quyển trục kia mà?"

"Ngu ngốc, Sasuke tên kia để chúng ta đi trước chỉ là giảm đi cho hắn một số đối thủ thôi, sau đó khi lực lượng đối phương nằm trong khả năng của hắn, hắn sẽ uy hiếp đoạt quyển trục."

"Đến lúc đó, nguyên bản bị chia đều quyển trục sẽ phân hóa rất lớn, trực tiếp chạy đến tháp trung tâm mai phục hoặc hỏi tên kia một quyển trục so sánh với lang thang ngoài này tỉ lệ lớn hơn."

Shikamaru một đường chảy thẳng, vừa đi vừa giải thích cho hai cái đồng đội, là trí giả hắn, sẽ luôn chọn con đường có lợi cho mình nhất.

Một khi mai phục ở tháp trung tâm, sẽ có ưu thế rất lớn về thể lực cùng tinh lực, vậy sao không làm.

"Đi trước tháp trung tâm."

"Khoan đã Hinata. Hinata? Ây, Shino"

"nghe cậu ấy."

Cùng chung mục đích với Shikamaru, Hinata tuyển chọn chạy đến tháp trung tâm, tuy nhiên không phải vì suy đoán ra mục đích của Sasuke mà đơn giản là tìm địa phương mai phục thích hợp.

Cả vòng thi có 5 ngày, không dại gì mà hao phí sức lực tại ngày đầu tiên cả.

Cổng 12.

Tổ Sasuke, Naruto cùng Sakura.

"Nghe đây, để tránh rắc rối không cần thiết, chúng ta sẽ chạy một mạch đến tháp trung tâm, dù sao quyển trục cúng ta đã có."

"Hiểu rồi."

"rõ."

Tổ Gaara, Kankuro cùng Temari.

"Gaara, làm gì bây giờ?"

"Tìm quyển trục, tiến về tháp trung tâm, tận lực không cùng tên kia va chạm."

"Được rồi."

Một cái cổng nào đó.

"Khà khà, Sasuke thân yêu, I’m coming."

"Jiraiya đại nhân."

"Jiraiya đại nhân, sao ngài đến đây?"

Trong tầm mắt của mọi người, một đại thúc tóc bạc trắng thình lình xuất hiện.

Tất cả mọi người không tự chủ đứng lên.

"mà, đừng quan tâm đến ta, chỉ là có chút rảnh rỗi nên muốn xem thử đồ đệ ta thế nào."

Jiraiya khoát khoát tay, ra hiệu cho mọi người không nên quá chú ý đến hắn.

"Đồ đệ của ngài? Tên nhóc tóc vàng chứ?"

ở một bên Anko nhíu mày suy tư, sau đó nghi vấn.

"Ừ, đúng vậy."

"Há, ngài yên tâm, tiểu quỷ kia cùng tiểu đội với một tên quái vật đâu, chắc chắn sẽ rất an nhàn."

Nghe thấy Anko lời nói, Jiraiya trong tâm trí hiện ra một bóng lưng, to lớn mà thần bí, giống như một ngọn núi lạc trong sương mù, lắc đầu cười khổ.

"Có hắn, ta mới lo hơn một chút."

"Ý ngài là sao?"

"Jiraiya, ngươi tìm bọn ta đến."

Anko nhíu mày đưa ra nghi hoặc, nhưng chưa kịp Jiraiya trả lời, trong phòng nhiều ra mất tên đại thúc, khí thế trên người rất cường đại.

"Thượng nhẫn, không, đây là chuẩn ảnh cấp."

Anko tròng mắt co rụt lại.

"Ha ha, còn tưởng các người sẽ ru rú trong nhà đâu, không ngờ lại đến nhiều như vậy."

"Thôi đi, chiến hữu nhiều năm như vậy, ngươi gọi cớ sao chúng ta không đến, hơn nữa bây giờ trong nhà cũng không có gì làm."

Một hồi náo động sau, một người trong nhóm đưa ra nghi vấn.

"Vậy chuyện gì mà ngươi phải gọi bọn ta đến đây vậy?"

Trầm ngâm một hồi, Jiraiya mặt mũi nghiêm trọng nói thẳng.

"Ta nhận được tình báo, Orochimaru trở về, lần này trung nhẫn khảo thí chắc sẽ có chuyện."

"Cái gì, hắn."

"Con rắn kia …"

Liên tiếp thanh âm kinh hô, đủ để thấy Orochimaru cái tên này có cân lượng như thế nào.

Nghe đến Orochimaru cái tên này, Anko vẻ cợt nhã trên mặt biến mất không còn, con ngươi co rút lại, tràn đầy sát khí.

"Jiraiya đại nhân, xin hãy cho tôi theo."

"ngươi, không được, ngươi chỉ là cái thượng nhẫn."

Nhìn Anko một cái, Jiraiya nhíu mày, sau đó vô tình cự tuyệt.

"Nhưng tôi là giám khảo vòng thi này. Xin hãy cho tôi theo."

Nhìn chằm chằm Anko một hồi,thấy được sự kiên quyết trong mắt nàng, Jiraiya gật nhẹ đầu một cái.

"Tuy nhiên, nếu có chiến đấu, ngươi phải tự lo cho bản thân mình."

"Vâng."

Một bên khác, nhân vật chính hiện giờ của cả sự việc, Orochimaru, lúc này đang rất là củ kết.

Vẻ mặt vui mừng, nhưng ánh mắt lại không dấu nổi nghi hoặc.

Đối diện hắn, một thanh niên đang ngồi trên cây, một tay phất lên chào hắn.

"Yo, Orochimaru, ta tại đây chờ ngươi đã lâu."