Chương 1 xuyên qua.

Xuyên Qua Thành Sasuke

Chương 1 xuyên qua.

"Ta ngu xuẩn đệ đệ a, cứ tiếp tục đội lốt kẻ yếu đuối mà sống đi, bám víu lấy cái vận mệnh bi thảm và cầu mong sự thương hại từ kẻ khác để sống tiếp a."

"kẻ yếu như ngươi, vĩnh viễn không có quyền đứng trước con mắt của ta a."

"Tsukuyomi."

Đau nhức, cảm giác như linh hồn như đang vỡ vụn ra, như có hàn trăm bàn tay vô hình đang không chút nào thương tiếc vò xé lấy linh hồn.

Ánh mắt mơ hồ, cơ thể cứng đờ không một cữ động, nhưng cái cảm giác đau đớn ấy lại như khảm sâu đến từng tế bào, nhưng quái lạ thay, mặc dù đau đớn như vậy nhưng khuôn mặt lại cỏ vẻ an tĩnh đến lạ thường, không có vẻ khủng bố, không có chút nhăn nheo.

"Đây là cảm giác khi xuống địa ngục sao? So với lúc bị cái xe kia đâm trúng kinh khủng hơn quá nhiều, đây là tội lỗi của ta a?"

"Keng, đo lường đến trong phạm vi bán kính 100 mét có linh hồn thể tồn tại, có thần bí vật phẩm vô chủ tồn tại, đang tiến hành xác nhận chung."

"Keng, dựa theo nguyên tắc số 4331 về điều luật tiết kiệm tài nguyên và môi trường, hệ thống tự động thu hồi lấy, trước mắt chuyển đổi năng lượng chữa trị tinh thần cho ký chủ, thỉnh ký chủ …"

Mơ mơ màng màng trước khi ngất đi, một giọng nói cơ giới vang lên, cùng với đó là một luồng ấm áp bao phủ khắp toàn thân.

Đã bao lâu?

Cái cảm giác ấm áp như trong lòng mẹ đã bao lâu rồi ta không cảm nhận được.

5 tuổi năm ấy, cha ta nợ nần chồng chất, tự tử.

Mẹ ta vì không gánh nổi nợ mang ta giao cho cô nhi viện, sau đó cũng tự tử mà chết.

6 tuổi năm ấy, bọn cho vay nặng lãi tìm đến ta, muốn mang ta đi.

Nghe loáng thoáng qua thận có giá 250 000 USD gì gì đó, sau đó đến gan rồi tim.

Mặc dù không nghe hiểu chúng đang muốn bán cái gì nhưng nghe có vẻ rất nhiều tiền.

Tối hôm ấy, bọn hắn uống say, ta theo như trong mấy bộ phim xem được cắt ngang cánh tay của một tên.

Hô hấp vẫn điều điều.

Kỳ quái a, ti vi không phải nói cắt ở cổ tay sẽ chết sao?

Thế là ta cầm lấy con dao lại cắt vào cổ hắn.

Thật may mắn, lần này hắn chỉ trợn mắt trắng lên sau đó ngừng thở.

Có kinh nghiệm rồi, ta rất dễ dàng cho mấy tên còn lại ngừng thở.

Ân, giáo viên nói con người hô hấp thở ra CO2 làm ô nhiễm môi trường, vậy là cái thế giới này thiếu đi mấy cái.

Lật qua lật lại đống thức ăn thừa trên bàn, sau khi no bụng ta lăn đùng ra ngủ.

Sáng hôm sau, con gà còn chưa gáy, một đám người mang theo hộp xốp bước vào.

Ta biết cái hộp xốp ấy, hồi trước mẹ hay chứa cá thịt trong đó cùng một đống băng.

Cũng không để ý đến ta, 2 người trong đó tiến lại hiện trường, có chút nhíu mày, sau đó thuần thục mổ xẻ cơ thể đám người kia ra.

"chết chưa quá 2 giờ. Tim đã ngừng đập, không dùng được, thận còn có thể thu, tổng cộng 14 quả, gan cũng có thể lấy, tất nhiên giá cả không thể được như giá gốc được."

"Tổng cộng của ngươi là 5 triệu USD, muốn USD hay tiền Việt?"

"Tiền có Bác Hồ."

Rồi, có vẻ như ngủ ngoài trời với thân thể này không tốt, hình như ta bị cảm rồi, giọng nói khàn đặc không nghe rõ tiếng.

Nhưng hình như mấy tên kia lại kỳ quái nhìn ta một chút, sau đó nói ra.

"Ngươi đợi một chút."

Mặc dù không biết tại sao, nhưng cảm giác lời nói bọn hắn thân thiết hơn nhiều.

"Lần sau có hàng tốt nhất là bắt sống mang tới, như vậy nhiều tiền hơn, dĩ nhiên, nếu không tiện có thể cho vào thùng đá mang đến. Ta đi trước."

Nhìn một đám người nối đuôi nhau đi, rồi nhìn lại trong tay một lốc tiền 500 000 cùng một cái thẻ vàng vàng, ta sửng sốt một chút.

Một hạt giống yên lặng gieo xuống lòng ta.

8 tuổi năm ấy.

Ta bị một lão già kỳ quái nhặt được.

10 tuổi năm ấy.

Ta thấy dưới giường ngủ của lão là một đống súng đạn cùng mấy cái túi bột mì trắng trắng.

Sau hôm đó ta bị lão đánh một hồi.

Tốt a, ta lại không oán hận, lão già rất tốt với ta, so với trong cô nhi viện tốt hơn nhiều.

15 tuổi năm ấy.

Lão già không trở về nữa, ta bắt gặp cảnh sát đang bao vây cái cứ điểm mà lão hay lui tới, nghe thoáng qua, như có người đã chết.

Hôm ấy, hạt giống nảy mầm, ta biết mình rốt cuộc muốn làm thứ gì.

Ta, muốn hủy diệt hết thảy, cái thế giới giả dối này.

18 tuổi năm ấy.

Sau 3 năm tốn nhiều công sức cùng tiền bạc, ta tìm được tên chủ nợ năm xưa, cùng với tên xã hội đen đã giết chết lão già.

"Lần này hàng không được tốt lắm nhỉ, tên này ta nhận, còn cái lão già này ngươi xử lý thôi."

"Mà, dù sao ngay từ đầu ta cũng chỉ định bán tên kia thôi, còn lão già này là chút thù oán cá nhân."

"Hiểu rồi."

Gần 5 năm rồi, ta cùng hắn buôn bán không biết bao nhiêu người, số tiền ta kiếm được cũng không ít, có điều tên này cũng khá kỳ quái, mặc dù giọng nói, thân hình bề ngoài như đàn ông, nhưng nếu ngửi kỹ sẽ có mùi nhàn nhạt nước hoa phụ nữ.

Mặc dù có thể là do nữ nhân của hắn dính vào, nhưng trước vụ giao dịch nào cũng làm một phát lại hơi kỳ quái.

19 tuổi năm ấy.

Ta chết.

Đúng vậy,với mục đích hủy diệt thế giới nắm trong tay bí mật kinh người như ta, tất nhiên bị người đuổi giết, mặc dù trốn chạy hết tất cả truy binh, tuy nhiên không hiểu sao lại bị một cái xe tải đâm chết, cũng thật bi ai.

Nhưng mà đám người truy sát ta cũng chẳng yên lành gì, một đám chứng cứ phạm tội bị ta nhờ người tung ra ánh sáng, ha ha, toàn là mấy tên lãnh đạo được người tôn sùng.

Sau đó ta lại kỹ thuật sinh hóa chiến sĩ cho một đám đầu óc không bình thường nhưng có dã tâm tồn tại.

Đáng tiếc a, ta còn chưa có hủy diệt thế giới này đâu.

"Ríu rít … ríu rít."

Lấy cánh tay che đi ánh sáng chói mắt chiếu vào từ cửa sổ, đợi khi đồng tử quen dần với ánh sáng, ta mới đánh giá chung quanh hoàn cảnh.

Một gian phòng bệnh đầy mùi thuốc, vách tường được làm từ gỗ, trên cửa sổ còn coa mấy bông hoa, chắc là ai đó mới đặt lên.

"Uchiha … Sasuke sao? Chậc chậc, đọc tiểu thuyết xuyên qua nhiều rồi, nhưng bây giờ lại đến trên người ta a, lại xuyên qua tên xui xẻo từ đầu đến đuôi này."

Bỗng nghĩ đến cái gì, ánh mắt Sasuke kiên định lại.

"Khốn nạn, đường đường một soái ca như ta như thế nào sẽ chơi gay trò này, hừ hừ, một tên anh trai mang đệ khống thuộc tính, một tên bạn gay ngồi trong lớp học, ta nụ hôn đầu không thể như vậy mà mất đi."

Lúc này, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, cùng mọi người vấn an âm thanh.

"Hokage Đại Nhân, ngài tốt."

Lúc đầu rất an tĩnh Bệnh Viện đột nhiên náo nhiệt, Sasuke đang đến lưu nước mắt thời điểm, 'Kẹt kẹt' một tiếng, cửa phòng mở ra, mang theo mũ rộng vành Tam Đại Mục Hỏa Ảnh đại nhân đi tới bên giường, thấy được đang 'Rơi lệ' Sasuke.

"Sasuke, xem ra ngươi đã tỉnh, lúc này ta hi vọng ngươi có thể kiên cường."

Tam đại già nua âm thanh vang lên.

Đối với vị này lão nhân có thể nói là khen chê không đồng nhất, Konoha thôn đại đa số bi kịch đều là hắn bỏ mặc chiếu thành, không phải vậy Konoha cũng sẽ không suy yếu, Danzo cũng không có phách lối khả năng, tuy nhiên Anime bên trong tam đại quá hiền hòa, chẳng qua nếu như ngươi tin tưởng vậy ngươi liền sai, làm Konoha thôn Hỏa Ảnh, nếu như hắn như thế hiền hòa lời nói, Konoha thôn sớm đã bị diệt.

A liệt, cái này liên quan gì đến ta a, có tên anh trai tiện nghi kia tồn tại, Danzo gia hỏa kia cũng không thể nào dám đụng đến ta đi.

Sau đó yên lặng gia tăng thực lực thay Kaguya hủy diệt thế này này tốt.

Đời trước chấp niệm a, đời này nhất định phải hoàn thành.


p/s: mới viết xong, định mai đăng nhưng nghĩ lại nên thôi:v

lên dĩa.