Chương 1: Xuyên Việt

Xuyên Không Cùng Bạn Thân

Chương 1: Xuyên Việt

Tại một nơi nào đó trên trái đất.

"Quẩy đê tụi bây, Ố Yeah!!!"

Trong 1 quán karaoke hiện tại đang có 4 nữ sinh lớp 12 đang nhảy nhót tưng bừng trong phòng.

"Chủ quán ơi cho em xin thêm snack." Vừa nói Trúc vừa nhai lia lịa cả đống đồ ăn trong miệng mình.

"Bớt ăn lại đi bà, coi chừng bội thực bây giờ." Hiền cười mỉm nói.

"Lo gì,dù gì hôm nay cũng là ngày mình thi xong mà." Trúc nói xong lại ăn.

"Thôi được rồi đừng cãi nữa mấy ba, quỳ." Phụng đặt ly nước cam xuống từ từ nói.

" À mà Trang m định vô trường Đại học nào vậy hả?" Phụng hỏi.

".....tui muốn xuyên không!!!!" Trang nói một cách dõng dạc.

Ầm!!!!!

"Này thì xuyên không này." Phụng chạy lại đấm Trang một phát ngay đầu khiến nhỏ u một cục to tướng.

"Nhưng xuyên không vui mà, được làm những gì mình thích, đi những nơi mình muốn mà không sợ mấy anh pikachu bắt. Còn ở thế giới này ngày nào cũng như ngày nào, học đại học xong thì xin việc làm, Sáng dậy làm, tối về ngủ lại sáng dậy, tối ngủ. Tui không thích một cuộc sống như vậy tí nào, cứ như xem một quyển sách vậy đọc phần đầu là biết ngay phần cuối nhưng ở nơi đó mỗi một ngày đối với ta đều là một chuyến phiêu lưu." Trang nói với một ánh mắt lấp lánh.

Nghe Trang nói xong, mọi người bỗng chốc im lặng mặt cho bài hát vẫn bật. Đang im lặng thì đột nhiên động đất xảy ra. Chỉ trong một chốc lát mà nơi này đã trở thành một đống đổ nát và 4 người họ cũng chết....

/////////////////////// Ta là dãy phân cách tuyến xinh đẹp \\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\

"A~ đã 6 năm trôi qua rồi sao." Nàng cất lên một cách phiền não. Nếu có ai lại gần sẽ chỉ có thể thốt lên một câu:" Thật xinh đẹp!"

Nàng có một mái tóc dài đến tận đầu gối, mái tóc ấy có một màu trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng chúm chím, gò má phúng phính tưởng chừng như có thể nặn ra nước, hàng lông mày rậm đặc biệt nhất là đôi mắt màu đỏ như máu của nàng nó như muốn làm người nhìn phải chìm đắm trong đó. Làn da nàng trắng như sứ kèm thêm bộ đồ màu trắng trong cứ như búp bê. Nhưng thế quái nào lại có tai và đuôi của hồ ly thế này!!!

"chả biết giờ này tụi nó ra sao rồi,(cạn lời, nó không thèm nghĩ tới ba mẹ luôn =-=) không biết có nhớ mình không? Mà cũng linh thật, mình mới nói muốn xuyên không cái là xuyên luôn. Mình bây giờ tên là Hồ Tuyết Lam, công chúa của Cửu vĩ Thần Hồ tộc. Ba mẹ mình cùng với 3 tộc là Phượng tộc, Hổ tộc và Long tộc cùng nhau cai quản vũ trụ này. Mới đầu nghe Tuyết Lam còn tưởng Tứ tộc đấu đá với nhau dữ lắm ai ngờ thân như anh em ruột thịt." Hồ Tuyết Lam lẩm bẩm.

Hồ Tuyết Lam còn nghe nói là 3 tộc còn lại cũng có công chúa đây có thể nói là một sự kiện lớn nhất chưa từng có vì đã là thần thì đồng nghĩa với bất tử nhưng tỉ lệ sinh con nối dõi cũng thấp đến ko tưởng (tầm 0,0000000000000001%).

Không lẽ nào tụi nó cũng xuyên không giống mình? Chắc không phải đâu nhỉ, xuyên gì mà xuyên cả đám được chứ!

Đang suy nghĩ miên man thì một giọng nói trong trẻo cất lên cất lên:" Công chúa, Quốc vương triệu ngài tới cung điện có việc ạ." Ngọc Diệp đi lại lại chỗ Hồ tuyết Lam đang ngồi, nơi mà bây giờ đang có một đống thú nhỏ tụ lại thành một đoàn. Trong đống đó là một cục bông màu trắng đang quấn thành một cục suy nghĩ. "Thật đáng yêu, Công chúa là tuyệt nhất!" Ngọc Diệp tâm lại càng thêm muốn ở bên Công chúa mãi mãi nhưng nghĩ đến Hồ Tuyết Lam sắp phải đi một nơi rất xa khiến nàng rất buồn a.

"Ok, đi nào tiểu Diệp." Nàng đứng dậy sửa sang lại một chút quần áo rồi nắm vào tay tiểu Diệp. Ngay lập tức hai người biến mất khỏi cánh đồng đầy ắp hoa và chim muôn.

"Không biết ba ba gọi ta tới để làm gì nữa ko biết?" Hồ Tuyết Lam lại chìm trong suy nghĩ lần hai.

(Các ngươi đừng thắc mắc tại sao phải dùng dịch chuyển nhé bởi vì là một trong Tứ tộc đứng đầu cả vũ trụ nên nơi ở cũng phải rộng lớn một cách quá đáng rồi. Mỗi cái vườn hoa "nho nhỏ" trong cung điện cũng to bằng một cái đại lục rời nên dùng dịch chuyển là đúng rồi:3)