Chương 1: Phá vỡ ảo cảnh. Gặp mặt. Xuyên qua

Xưng Bá Vạn Giới

Chương 1: Phá vỡ ảo cảnh. Gặp mặt. Xuyên qua

Thành Phố Hồ Chí Minh, 9 giờ sáng.

Lý Ưng ngán ngẩm đi trên con đường dài của thành phố, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, cảm thấy thật tẻ nhạt. Sau hơn 20 năm tồn tại trên Trái Đất này, Lý Ưng cảm thấy cuộc đời của mình thật tẻ nhạt. Từ nhỏ đến lớn chả có gì nổi bật, đã thế còn là con mồ côi nữa chứ, hên mà còn có chút tiền lẻ mà bà già trong cô nhi viện cùng mấy bà hàng xóm giúp đỡ, ít nhất còn sống nghèo được vài năm, học tập thì bình thường, thi rớt Đại học 2 năm, nản chí bỏ học đi làm culi cho mấy công ty xây dựng, làm suốt mấy năm trời mà chỉ có được 1 chút lương bèo đủ sống. Tưởng chừng nhiêu đó là đã đủ rồi, ai ngờ bị thằng con ông cháu cha hãm hại bị đuổi ra khỏi công ty vì cái lý do hết sức củ chuối, giành đồ ăn với nó. Mẹ kiếp, đời nó chó thế là cùng.

"Haizz" Lý Ưng cảm thấy sao mà cuộc đời nó đen như chó thế, đen còn hơn chó nữa, ít nhất thì chó nó còn có cơm mà ăn, có nhà để ở. Còn Lý Ưng từ khi thất nghiệp phải sống dưới gầm cầu thế này, cơm chả có mà ăn. Lý Ưng đút tay vào túi quần lôi ra vài đồng bạc lẻ, lại tiếp tục thở dài, ngán ngẩm đi trên cầu Cần Thơ.

"Mà khoan đã, con mẹ nó đang đi trên đường TP HCM tự nhiên đến cầu Cần Thơ hồi nào mà mình không biết nhỉ" Lý Ưng gải gải đầu nhìn cây cầu mà mình đang đứng, còn tại sao lại biết đây là cầu Cần Thơ ư, đơn giản thôi vì có một thằng ăn mày đang đứng trước mặt mình lảm nhảm giới thiệu con mẹ gì mà thật sự là Lý Ưng đéo hiểu nó nói gì luôn.

" Này cậu là người mới đúng không, nhìn cái cách ăn mặc tồi tàn của cậu là tui biết cậu là dân sống gầm cầu rồi, ăn mày đúng không, tui sống trên cầu Cần Thơ này vài năm rồi, có gì thì cứ hỏi tui, để tui nói cho cậu biết nhé, sống ở trên đây là phải biết tôn ti trật tự đàng hoàng, cậu thấy ông lão ngồi đằng kia không, ông ta là bang chủ Cái Bang ở nơi đây, muốn sống tốt ở đây thì phải làm đàn em của ông, biết không?"

Thằng ăn mày vừa nói vừa chỉ cái ông lão ngồi phía bên kia cây cầu, khuôn mặt của ổng phải nói sao nhỉ, nhìn cứ bựa bựa thế nào ấy, đã thế còn hất cầm lên nhìn mình với ánh mắt khinh khinh nhìn mà muốn trố một phát. Lý Ưng khóe miệng giật giật, quay đầu nhìn cái thằng ăn mày đang lảm nhảm bên cạnh mình, mở miệng nói " Được rồi, được rồi, để tao nói cho mày biết nhé, bớt lảm nhảm đi, nãy giờ mày nói cái lol thật sự là tao chẳng nghe lọt chữ nào, còn cái gì mà bang chủ Cái Bang, bộ mày tưởng là phim kiếm hiệp à, mà còn một điều nữa, mày nhìn tao ăn mặc thế này mà kêu tao dân Cái Bang à"

Nói xong, Lý Ưng phủi phủi bộ quần áo của mình rồi tạo dáng mà tự mình cho là đẹp trai. Thằng ăn mày có chút ngớ người ra, rồi nhìn Lý Ưng bằng cái ánh mắt kỳ lạ, đi lòng vòng xung quanh Lý Ưng, hết vòng này đến vòng khác, mặt mày nghiêm túc đánh giá Lý Ưng, rồi gải gải đầu " Nhìn cỡ nào cũng thấy cậu giống dân Cái Bang hết, quần áo thì nhem nhuốc, tóc tai bù xù, đã vậy còn đi giày rách nữa chứ"

Lý Ưng nghe thằng ăn mày nói cũng có chút kỳ lạ, mặc dù mình sống ở gầm cầu nhưng cũng đâu phải nghèo nàn như thằng này nói, rồi Lý Ưng tự đánh giá lại mình một chút, có chút ngớ người ra, xong quay đầu nói với thằng ăn mày " Ê, mày có nghĩ trên đời này có hiện tượng đổi xác không?"

Thằng ăn mày nghe Lý Ưng nói như vậy, bỗng cảm thấy mình nói chuyện với thằng này có phải là đúng không, tự nhiên đang nói bình thường bỗng hỏi một câu như đúng rồi, không lẽ thằng này bị tâm thần. Nghĩ tới đây, thằng ăn mày có chút sợ hãi, vội vàng xách dép chạy.

Thấy vậy, Lý Ưng có chút kỳ lạ " Hỏi có một câu thôi mà, cần gì phải chạy như vậy không?". Còn tại sao Lý Ưng lại hỏi như vậy á, bởi vì Lý Ưng không còn ở trong thân xác của mình nữa, nói đúng hơn là cậu đang ở trong một thân xác của ai đó mà mình không biết. Theo Lý Ưng nhớ là thân hình của mình cao khoảng 1m75, cơ thể hơi cường tráng 1 chút vì lao động nhiều năm, da ngăm đen, nhìn y chang culi. Mà lúc nãy, khi Lý Ưng đánh giá mình thì thấy thân thể cao gần 1m9 khoảng 1m87, làn da màu cổ đồng, thân hình cường tráng, phải nói là cường tráng hơn Lý Ưng vài lần, cứ như vận động viên thể hình ấy, nhưng không phải là bắp thịt to con như mấy VĐV người Mỹ đặc biệt, mà giống Captain America ấy, cơ bắp tỉ lệ vàng, do mặc đồ bó sát nên nhìn thấy rõ ràng từng cơ bắp cuồn cuộn, nhìn cứ như thép cứng ấy. Đó là lý do tại sao Lý Ưng hỏi thằng ăn mày như thế, bởi chẳng còn nguyên nhân nào khác mà Lý Ưng có thể nghĩ tới ngoài nguyên nhân trên. Lý Ưng đứng đó trầm tư suy nghĩ

"Bíp, bíp, ê thằng kia bộ mày muốn chết hả, tự nhiên đứng giữa đường như thằng điên vậy, muốn chết thì đi chỗ khác, đừng ảnh hưởng giao thông"

Một tiếng còi xe vang lên cùng với tiếng chửi của người đi xe, làm cho Lý Ưng giật mình tỉnh lại, nhìn kỹ lại thì thấy mình đang đứng giữa đường cái.

"Xin lỗi, xin lỗi" Lý Ưng vội vàng xin lỗi, rồi tấp vào lề đường, gải gải đầu một chút, gục đầu xuống bỏ đi. Nhưng đi được vài bước thì Lý Ưng đứng lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi quay đầu tiếp tục đi.


"Có chuyện gì đó kỳ lạ ở đây, tại sao mình lại quay lại chỗ cũ rồi, không đúng, đây không phải là chỗ cũ" Lý Ưng giật mình, xoay người lại chạy đến chỗ vừa mới đứng, đánh giá mọi thứ xung quanh, mặc kệ tiếng còi xe, mắng chửi xung quanh.

"Không sai, đây không phải là chỗ cũ, mọi thứ bị đảo ngược lại rồi, đồng hồ trong tiệm coffee bên lề đường đang xoay ngược lại, có cái gì đó đang xảy ra"

Lý Ưng cảm thấy một thứ gì đó đang điều khiển xung quanh, Lý Ưng nhìn chiếc xe tải chạy tới, rồi phóng tới chắn chiếc xe để chiếc xe tổng thẳng vào mình. Lý Ưng cảm thấy một lực đẩy kinh khủng của một chiếc xe hơn 10 tấn tông thẳng vào mình, Lý Ưng nhắm mắt lại, mọi thứ xung quanh vỡ nát ra, thay vào đó là những chiếc đồng hồ cổ xưa đang hoạt động, kim đồng hồ xoay vòng vòng liên tục không ngừng nghỉ.

Bỗng mọi thứ dừng lại, Lý Ưng mở mắt ra nhìn xung quanh thì thấy mình đang trên một ngọn tháp, trên đỉnh tháp thì treo một chiếc đồng hồ khổng lồ cổ xưa, đang ngừng hoạt động " Không sai, mọi thứ mình gặp nãy giờ chỉ là ảo cảnh" Lý Ưng xoa xoa cằm

" Bốp, bốp, hay lắm, vậy mà có thể thoát khỏi ảo cảnh của ta, thằng nhóc, mày là ai" Một tiếng vỗ tay vang lên sau lưng Lý Ưng cùng với tiếng nói của một người đàn ông trung niên. Lý Ưng xoay người lại, đút hai tay vào túi quần, nhìn người đàn ông trung niên này.

"Ồ, có vẻ như mày không sợ nhỉ?" Người đàn ông trung niên có chút ngạc nhiên, mở miệng nói

"Sợ chứ, tại sao lại không sợ, dù gì thì tao cũng là con người bình thường mà thôi, nhưng tao biết 1 điều rằng, càng sợ hãi thì phải càng bình tĩnh để tìm đối sách giải quyết những thứ nguy hiểm đối với mình" Lý Ưng nhe răng nở nụ cười trả lời ông ta

Nghe thấy cái cách xưng hô của Lý Ưng, người đàn ông trung niên càng cảm thấy hứng thú, lần đầu tiên trong đời mình lại có thể gặp một người thú vị như vậy.

"Vậy sao, mặc dù tao biết mày là một tên hỗn láo, không biết tôn ti trật tự, dám xưng hô như vậy với tao, có cần tao cho mày biết thế nào là lễ độ không nhỉ"

"Ồ, có vẻ mày biết tao là ai nhỉ, nhưng cũng có vẻ mày còn chưa hiểu rõ về tao, những người nói chuyện lịch sự với tao thì tao sẽ đáp trả một cách lịch sự với người đó, còn thằng nào nói chuyện mất dạy thì tao cũng đáp trả như vậy, giống mày, nhưng cho dù mày có nói chuyện lịch sự với tao thì tao cũng sẽ nói chuyện với mày như thế. Nguyên nhân sao, bởi vì tao ghét mày, mày dám lấy cuộc đời tao ra làm trò đùa"

"Ồ, mày biết sao?" Người đàn ông nói

"Từ cái lúc mà tao nhận ra mọi thứ ảo cảnh thì tao đã biết rồi, cả cuộc đời tao chỉ là ảo cảnh do mày tạo ra, mặc dù nó rất tẻ nhạt nhưng ít ra nó là cuộc sống hơn 20 năm của tao"

"Nhưng ít nhất tao không đụng chạm đến cuộc sống của mày, chỉ tạo ra ảo cảnh thôi, mày còn phải cảm ơn tao đấy vì cho mày một cuộc sống bình thường"

"Nhưng mà tao không thích, Ok, tao không thích người khác ban cho tao cuộc sống, và đặc biệt là tao không thích cuộc sống mà mình trải qua là cuộc sống ảo, tao muốn thật, OK?"

Người đàn ông nghe thế cũng không nói gì, xoay người rời đi, chỉ để lại một chiếc đồng hồ. Lý Ưng nhìn vậy cũng không ngăn cản, đi tới, nhặt lấy chiếc đồng hồ. Đây là chiếc đồng hồ phương Tây thời xưa, kiểu đồng hồ dây, mặt tròn bằng vàng, mặt đồng hồ bị che bằng một cái nắp, chỉ cần mở cái nắp ra là có thể xem được thời gian. Lý Ưng mở nắp ra, thì bỗng chiếc đồng hồ sáng lên, từ chiếc đồng hồ bay ra những hư ảnh đồng hồ khác nhau xoay xung quanh Lý Ưng rồi nhập vào Lý Ưng. Lý Ưng không kịp đề phòng chỉ biết nhìn chiếc những hư ảnh đồng hồ nhập vào thân mình.

Sau một lúc, ánh sáng biến mất, Lý Ưng đánh giá lại cả thân mình, cảm thấy không có gì xảy ra, bỗng nhiên một luồng ký ức xuất hiện trong bộ não Lý Ưng, khiến Lý Ưng cảm thấy đầu như nứt ra. Lý Ưng ngã quỵ xuống rồi lăn ra bất tỉnh.

Khi Lý Ưng tỉnh lại thì thấy trước mặt đứng 2 người đàn ông khoảng 20-30 tuổi, mặc bộ đồ cổ trang thời xưa, đang nhìn mình, một người cầm một cây thương, một người thì cầm 2 cây kích.

"Này, huynh đệ, không sao chứ" Người đàn ông cầm thương mở miệng

Lý Ưng ngồi dậy, lắc lắc đầu một chút, không trả lời mà đánh giá xung quanh. Nơi Lý Ưng đang ở là một căn nhà cũ kĩ, xung quanh là bàn ghế gỗ, mặc dù cũ nhưng rất sạch sẽ. Lý Ưng xoay người lại đánh giá 2 người đàn ông môt chút rồi mở miệng hỏi, mặc dù không biết họ nói tiếng gì, có vẻ là tiếng Trung nhưng Lý Ưng lại có thể hiểu được mặc dù chưa học.

"Ta không sao, hai người là ai thế, đây là đâu thế và tại sao ta lại ở đây?"

Người đàn ông cầm thương quay đầu nhìn người đàn ông cầm 2 cây kích, thấy hắn gật đầu rồi quay đầu lại trả lời Lý Ưng " Đây là Ngưu Gia Thôn, ta là Dương Thiết Tâm, còn đây là Đại ca ta Quách Khiếu Thiên, chúng ta tìm thấy ngươi ở ngoài cửa thôn, thấy ngươi nằm bất tỉnh nên lại dìu ngươi vào nhà chờ ngươi tỉnh"

Nghe được cái tên của 2 người, Lý Ưng có chút giật mình rồi lại nhíu mày " Xạ Điêu Anh Hùng Truyện? Có vẻ mình xuyên việt rồi" Ánh mắt Lý Ưng xoẹt qua một tia quang mang.