Chương 2: Rời đi.

Vương Phong Truyện

Chương 2: Rời đi.

Tác Giả: ゚°☆Çɦεɳ☆° ゚

Ba ngày sau...
Trên đỉnh núi cao trước Lôi Kiếm thôn...
Lão nhân mặc áo xanh ngồi xếp bằng nhìn Vương Đạt với ánh mắt đầy tán thưởng và vui mừng, giống như nhìn thấu tình hình tu luyện của Vương Đạt. Đột nhiên, lão nhân sửng sốt, đưa tay phải đặt lên vai Vương Đạt, từ trong mắt lóe lên một tia sáng.
- Tiền bối...
Người thiếu niên khoảng mười một, mười hai tuổi đang ngồi bên cạnh lão nhân mở hai mắt. Thiếu niên đó và Vương Phong rất giống nhau. Hai mắt của thiếu niên sáng ngời nhưng lại ẩn chứa một sự thâm thúy và trầm ổn.
Nhìn về phía lão nhân, sắc mặt thiếu niên có đầy sự cảm kích và kích động.
- Quả nhiên là thiên tài ba thuộc tính hiếm thấy. Đạt tới Trúc Cơ mà chỉ cần mười tám ngày.
Hai mắt của lão nhân sáng ngời, khuôn mặt vui sướng hơi run run. Đôi mắt đen lánh của Vương Đạt nhìn chằm chằm lão nhân mà hỏi:
- Tiền bối! Ba thuộc tính là gì?
Lão nhân cười rồi nói:
- Vương Đạt! Ngươi đã đạt tới Trúc Cơ, cũng đã cảm nhận được sự huyền diệu của việc tu đạo. Ngày sau trường sinh bất tử, bước trên con đường của cường giả cũng là chuyện có thể. Bây giờ, ngươi có bằng lòng theo lão phu tu đạo hay không?
Vương Đạt trầm tư một lúc rồi gật đầu, nói:
- Ta đồng ý!
Âm thanh của Vương Đạt mặc dù còn có sự non nớt của thiếu niên nhưng vẫn ẩn chứa một sự trưởng thành hơn tuổi. Hai mắt lão nhân sáng lên. Mới mười một tuổi mà có được định lực như vậy cùng với tư chất hơn người thì thành tựu sau này không thể lường được. Bất chợt, lão già nhỏ giọng nói:
- So với ngươi, đệ đệ của ngươi không có duyên với việc tu đạo. Tuy rằng lão phu biết người không muốn rời đệ đệ nhưng ngươi nên biết rằng nếu vô duyên mà cố tu luyện thì cũng lãng phí thời gian. Cùng với việc để cho hắn đắm chìm trong cố gắng tu luyện còn không bằng để cho hắn sống một cuộc sống vô tư của người phàm.
Vương Đạt khẽ run người, sâu trong ánh mắt xuất hiện một sự trầm tư. Vươgn Đạt không giống với những thiếu niên ở độ tuổi mười một khác. Nghĩ tới việc mình sắp làm có thể mất đi một người thân duy nhất mà thương cảm.
Sau khi chần chừ một lúc, Vương Đạt trầm giọng nói:
- Tiền bối! Có cách nào cải thiện thể chất của đệ đệ ta, để cho hắn có duyên tu luyện hay không?
Lão nhân áo xanh nhìn Vương Đạt chằm chằm như muốn hiểu thấu suy nghĩ của hắn. Rồi lập tức, trong mắt lão xuất hiện một sự tán thưởng, cười nói:
- Có thể. Chỉ cần ngươi đạt tới cảnh giới Đạo Vương là có thể thay đổi thể chất của hắn.
Trong lòng Vương Đạt run lên, hai mắt không giấu được sự kích động và vui mừng. Sau khi trầm tư một lúc, gã lại hỏi:
- Vậy để đạt tới Đạo Vương cần bao nhiêu năm?
Khuôn mặt hồng hào của lão nhân áo xanh điểm một nụ cười rồi lão nói với giọng chậm rãi:
- Căn cứ theo một người tu luyện bình thường mà nói thì có lẽ là ngàn năm. Cũng có thể là vĩnh viễn không thể chạm tới.
Đôi mắt của Vương Đạt co lại thành một đường chỉ, ánh mắt lóe lên tia sáng. Lão già cười nhạt nhìn Vương Đạt trầm tư mà trong đầu xuất hiện một sự mong đợi. Lão muốn thấy một thiên tài ba thuộc tính hiếm thấy sau này có thể đứng cao tới đâu?
- Vậy...ta?
Vương Đạt hít một hơi thật sâu, âm thanh có chút lo lắng.
- Không biết bao lâu.
Lão già cười nhạt nói. Vương Đạt chấn động, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn lão nhân áo xanh mà nói:
- Tại sao?
- Bởi vì ngươi không tầm thường.
Lão già trả lời dường như không để cho Vương Đạt xuất hiện ý nghĩ khác. Hai mắt Vương Đạt sáng ngời nhưng vẫn trầm tư như trước. Một lúc lâu sau, Vương Đạt nhìn về phía lão già, nói:
- Nếu ta muốn đạt tới cảnh giới Đạo Vương mà đệ đệ ta vướng vào vòng sinh lão bệnh tử thì sao? Có biện pháp gì để cho hắn chờ ta đạt tới Đạo Vương hay không?
Lão nhân áo xanh sững sờ, nhìn Vương Đạt chằm chằm. Trong mắt lão sự vui mừng xuất hiện càng nhiều. Rồi ngay lập tức, lão già áo xanh từ từ hít một hơi, nhìn lên trời, nói:
- Với tài năng của ngươi trong vòng hai trăm năm mà đạt được tới cảnh giới Đạo Vương thì lão phu có cách để cho hắn chờ được.
- Hai trăm năm sao...
Vương Đạt ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn về phía không trung với một sự kiên quyết.
Gần tới buổi trưa, Vương Phong mới từ thác nước trở về. Trên người hắn đầy vết thương, tập tễnh trở lại Lôi Kiếm thôn. Bộ áo của hắn dính đầy vết máu, gương mặt tái nhợt giống như một người bệnh đang trong giai đoạn nguy kịch, tưởng chừng sắp ngã xuống đất, không thể dậy nổi.
Nhưng ánh mắt Vương Phong lại sáng ngời đầy sự kiên quyết. Đột nhiên, ánh mắt của Vương Phong nhìn thấy trước của Lôi Kiếm thôn có hai bóng người, một già một trẻ. Ngay lập tức, ánh mắt hắn không còn sự bình tĩnh, đôi môi trắng nhợt run rẩy, kêu lên:
- Ca...
Hai mắt của Vương Đạt phức tạp nhìn thân mình đầy thương tích của người thân duy nhất. Cơ mặt gã giật giật mấy cái, ánh mắt lại càng thêm kiên quyết.
Gã chậm rãi đi về phía Vương Phong, ôm chặt lấy hắn. Vương Phong chẳng những không vui vẻ mà đôi mắt sáng ngời hơi tối đi, thân hình run nhè nhẹ.
Từ ánh mắt của Vương Đạt, Vương Phong có thể đoán ra được điều gì đó.
Là huynh đệ có cùng chung dòng máu, Vương Phong làm sao không hiểu được sự khác lạ của Vương Đạt có ý nghĩa gì?
- Tiểu Phong! Trong vòng hai trăm năm, ca có thể đạt tới cảnh giới Đạo Vương. Khi đó, ca có thể giúp người cải thiện thể chất, để ngươi có thể tu luyện cùng với ca ca. Để ca ca có thể sống với ngươi tới suốt đời. Nhưng...
Vương Đạt còn chưa nói xong liền cảm thấy ngực mình bị Vương Phong đẩy ra. Hai hàng nước mắt của Vương Phong chảy đầy trên má, khuôn mặt trở nên dữ tợn.
Ánh mắt hắn đầy sự đau thương và bất lực mà hét lên:
- Ca phải rời đi. Đệ biết ca phải đi. Tại sao ca phải đi? Đệ nhất định trong vòng hai năm sẽ đạt được yêu cầu của Đại Sư. Chẳng lẽ ca không tin tiểu Phong hay sao?
Tiếng hét của Vương Phong giống như một lưỡi dao sắc bén, cứa vào lòng Vương Đạt. Mặc dù tính tình của Vương Đạt giống như một ông cụ non, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên mới mười một tuổi.
Nhìn khuôn mặt đau khổ của Vương Phong, hai mắt Vương Đạt đỏ ửng, đầy nước mắt.
Hai tay gã nắm chặt bả vai của Vương Phong mà nói:
- Tiểu Phong! Ngươi phải hiểu được rằng ca ra đi chỉ trong thời gian ngắn vì để sau này chúng ta có thể mãi mãi ở cùng một chỗ với nhau. Nếu ngươi không tu luyện, cả đời này ngươi cũng không thể ngồi dưới thác nước đó được một giờ. Tiểu Phong! Ngươi không tin ca sao? Hai trăm năm! Chỉ cần hai trăm năm, ca nhất định sẽ về.
Vương Phong ngơ ngác nhìn ca ca, trong lòng đầy mâu thuẫn và đau đớn. Từ nhỏ tới lớn Vương Phong mới chỉ nhìn thấy Vương Đạt khóc có một lần đó chinh là khi phụ mẫu mất đi.
Vậy mà tới lúc này, nước mắt của Vương Đạt lại khiến Vương Phong dao động.
Vương Phong nhìn Vương Đạt chăm chú, hai mắt đầy nước mắt nói với giọng khàn khàn:
- Ca! Tiểu Phong mãi mãi tin tưởng ca ca.
Vương Đạt gật đầu thật mạnh, vui mừng nói:
- Ừ! Ca nhất định sẽ trở lại nhanh chóng để tìm ngươi. Trước hết, tiền bối đã tìm cho ngươi một bộ bí kíp thích hợp để tu luyện cho ngươi. Tới lúc đó, ngươi có thể theo sự giới thiệu của đại sư tới Kiếm Đỉnh môn để tu luyện. Nơi đó có rất nhiều linh khí, ngươi có thể sống được tới hai trăm tuổi. Khi đó, ca nhất định sẽ nhanh chóng giúp người thay đổi thể chất. Không bao giờ xa lìa ngươi nữa, được chứ?
Trong lòng Vương Phong đang hết sức giằng xé. Nhưng sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, gật đầu nói:
- Ca! Tiểu Phong chờ huynh!
Mặc dù trong lòng Vương Phong không hề đồng ý nhưng bản thân không thể liên lụy tới ca ca. Chắc chắn là không được.
Thấy Vương Phong gật đầu, trong lòng Vương Đạt cảm thấy vui mừng, vội vàng rút ra một quyển bí tịch cổ màu đen cùng với phong thư giới thiệu, đưa cho Vương Phong rồi nói:
- Tiểu Phong! Ngươi cầm phong thư giới thiệu này tới Kiếm Đỉnh Môn ở Kiếm Châu. Bọn họ sẽ chiếu cố cho ngươi. Còn đây là bí kíp của đại sư, sau khi người vào Kiếm Đỉnh môn hãy tu luyện cho thật tốt. Mặc kệ ngươi có tu luyện thành công hay không, chỉ cần ngươi có thể sống tốt, chờ ca ca tới tìm ngươi là được. Có hiểu không?
Vương Phong cầm lấy bí tịch và phong thư giới thiệu mà nhìn về phía Vương Đạt.
Thân hình hắn run nhè nhẹ, nói:
- Ca! Ngươi và đại sư bao giờ đi?
Vương Đạt nhìn sâu vào đôi mắt của Vương Phong, ánh mắt buồn bã nói:
- Tiểu Phong! Bây giờ đi...
Trong nháy mắt, khuôn mặt Vương Phong trắng bệch như tờ giấy, thân thể mệt mỏi. Hai móng tay của hắn bấu vào lòng bàn tay cố gắng ngăn nước mắt rơi xuống mà gật đầu.
Tới lúc này, lão nhân áo xanh mới từ từ đi tới, ánh mắt phức tạp nhìn Vương Phong mà thở dài một tiếng.
- Tiểu Phong! Nhớ kỹ lời ca ca. Nhất định phải sống chờ ca ca tới tìm ngươi.
Nhất định. Vương Phong nhìn sâu vào trong mắt lão già rồi hít một hơi thật sâu mà vung tay, quay đầu đi.
Ngay lập tức, lão già vung tay phải rồi Vương Đạt và lão biến mất.


~~~~~~~~~~