Chương 88: Săn giết yêu thú.

Vũ Tôn

Chương 88: Săn giết yêu thú.

Với điều này, A Đạt Đạo sư cũng tương đối hài lòng.

Dù sao chúng cũng chỉ là tân sinh, mới phối hợp với nhau ngày một ngày hai nên có thể săn giết được yêu thú gần một trăm năm mươi năm đã là một thành công không nhỏ. Hơn nữa không có tên nào bị thương nặng.

Mọi người tranh thủ thời gian ăn uống, nghỉ ngơi để ngày mai tiếp tục. Riêng Tiểu Tam cùng tên tân sinh ở nhóm kia lúc này mới lấy viên Hồn hoàn thu được ra để tiến hành hấp thu vào cơ thể. Có nhiều người hộ pháp vẫn tốt hơn là hấp thu ngay lúc mới chiến đấu xong.

Hai viên Hồn hoàn vàng kim xuất hiện như hai mặt trời thu nhỏ vô số lần. Ánh sáng lờ mờ chúng tỏa ra khiến người ta cảm thấy rạo rực.

Dựa theo màu sắc đậm nhạt của Hồn hoàn, có thể dễ dàng nhận thấy hai viên này không chênh lệch nhau là bao nhiêu.

Tên tân sinh kia theo lời của đồng bạn hắn thì Hồn hoàn là một con mãng ngưu lớn còn Tiểu Tam Hồn hoàn là một con Bạch hổ. Thực lực của con Bạch hổ này theo suy đoán của Vũ Tôn cũng đã tiệm cận một trăm năm mươi năm, thậm chí để nó tiếp tục phát triển thì còn mạnh mẽ hơn nhiều, đáng tiếc lại bị nhóm của Vũ Tôn bắt gặp.

Hư ảnh Bạch hổ uy nghiêm hiện ra sau lưng Tiểu tam làm người ta lạnh toát. Khuôn mặt hắn thổng khổ, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi nhễ nhại toát ra ướt đẫm người là có thể thấy được quá trình hấp thu Hồn hoàn không dễ chịu chút nào.

Hồn hoàn càng mạnh càng khó hấp thu bởi vì trong quá trình hấp thu phải dùng nghị lực chiến đấu với ý chí còn sót lại của yêu thú.

Không thể dùng tay chân, chỉ có thể dùng ý chí của bản thân mà chiến đấu đến cùng. Muốn nhẹ nhàng thì chỉ có để yêu thú tự nguyện vì mình mà chết nhưng chuyện này có thể sao?

Tuy rằng yêu thú đã chết, chỉ còn lại ý chí cùng oán khí trước khi chết của nó tồn tại nhưng dù sao cũng chỉ có một mình bản thân, không có đồng bạn cùng tiến thoái. Cho nên thực lực hai bên có thể so sánh ngang nhau, thậm chí nhỉnh hơn cho người hấp thu.

Tuy nhiên một yêu thú chỉ điên cuồng chiến đấu theo bản năng, chẳng có gì sợ hãi như lúc còn sống thì dù thế nào cũng sẽ bộc phát ra ý chí khủng bố.

Như Vũ Tôn lại là ngoại lệ. Trước kia hắn hấp thu Hắc Hồn hoàn thì không có hư ảnh của yêu thú nào, chỉ có một mảnh không gian hắc ám tột cùng mà thôi theo lời kể của Xích Huyết Hoàng.

Cho nên hai người mới hoài nghi liệu có phải không chỉ có yêu thú mới có Hồn hoàn?

Trong khi Vũ Tôn miên man suy nghĩ thì hai người đã hấp thu xong Hồn hoàn. Trái ngược với vẻ mặt thống khổ lúc trước là đôi mắt có thần, khí lực sung mãn. Đó cũng chính là tác dụng của Hồn hoàn sau khi bị hấp thu.

Từng tiếng chúc mừng vang lên. Hai tên tân sinh vui vẻ, hớn hở cười. Hấp thu Hồn hoàn làm bọn chúng tăng lên hai cấp độ nhỏ, đỡ bao nhiêu là thời gian tu luyện thì không vui sao được.

A Đạt gật gật đầu, căn dặn bọn chúng vài câu rồi mọi người tranh thủ nghỉ ngơi. Để tránh Ma thú, A Đạt lấy ra một bình nhỏ, hắt xung quanh. Khi mọi người biết đó là nước tiểu của ma thú cấp cao thì cả đám chỉ muốn ôm bụng nôn ọe.

Thấm thoắt trời đã lờ mờ sáng. Bên trong Ma thú sâm lâm, dù chỉ là ven ngoại vi nhưng đến khi ánh sáng đủ để nhìn rõ mọi vật trên phạm vi nhỏ thì bên ngoài mặt trời cũng đã nửa đỉnh đầu. Ba nhóm lại chia theo ba hướng tiếp tục săn giết yêu thú.

Do đã có gần một ngày phối hợp với nhau nên hôm nay mọi chuyện suôn sẻ hơn nhiều. Do mạo hiểm tiến sâu hơn một chút nên nhóm Vũ Tôn cũng gặp nhiều yêu thú hơn. Ban đầu chỉ là mấy con nhỏ yếu dưới trăm năm. Sau đó tăng dần lên.

Nguy hiểm nhất là đụng phải một con Thiểm Điện Xà. Theo Yêu Thú Quyển miêu tả thì con Thiểm Điện Xà này đã trên hai trăm năm tuổi. Đặc điểm nguy hiểm nhất của nó không phải là độc mà là tốc độ. Thân hình nó rất lớn, không thua gì con yêu hồ hôm qua mới gặp. Hơn nữa nó cũng phát hiện đám người Vũ Tôn trước, chủ động tấn công cũng là nó. Tốc độ của nó phát huy tận cùng có thể ngang với một Tiên Thiên Hậu kì.

Mấy lần có người chút nữa bị nó cắn trúng. Vũ Tôn cùng Tiểu Tam phải triệu hồi Hồn hoàn ra mới không có ai bị trúng độc.

Nhưng may mắn thoát được hàm răng thì đuôi con Thiểm Điện Xà tốc độ cũng không kém. Không có ai không bị nó dùng đuôi quật trúng người. Cũng may tuy tốc độ nhanh nhưng thực lực nó chỉ ngang với Tiên Thiên sơ kì.

Quần nhau chiến đấu suốt hai canh giờ, khi mọi người đã mệt nhoài, tốc độ của con Thiểm Điện xà cũng giảm đáng kể thì Vũ Tôn mới vận dụng hết toàn bộ lực lượng hắn còn, cộng thêm ban phúc tốc độ chớp nhoáng của Hắc Hồn hoàn thi triển nhất kích trí mạng mới giết được con yêu xà.

Ngồi tại chỗ thở dốc nhưng không thiếu hưng phấn. Chiến đấu đến kiệt sức mà giành được chiến thắng là một cảm giác khó tả. Hơn nữa cách lằn ranh tử thần chỉ gang tấc.

Nhìn thi thể yêu xà mọi người khẽ tiếc nuối. Nếu nó chỉ có một trăm năm mươi năm thực lực thì còn có người lựa chọn, nhưng đã hơn hai trăm năm thì không ai có can đảm đem mạng sống mình đánh cuộc.

Cuối cùng đành xẻo thịt con yêu xà để nướng ăn. Thịt yêu thú chứa năng lượng rất lớn, so với nhiều thiên tài địa bảo còn cao hơn cho nên bỏ đi thì lãng phí.

Cuối cùng, may mắn dường như mỉm cười với nhóm bọn chúng. Cuối ngày, trời chuẩn bị về đêm thì Chan có được Hồn hoàn của mình. Vẫn là một con yêu xà, nhưng con này chỉ có gần một trăm năm mươi năm. Đó là Độc Linh Xà.

Sở trường của nó là ẩn nấp cực kì tốt, hơn nữa độc tố của nó vô cùng khủng bố, so với Thiểm điện xà còn đáng sợ hơn. Đáng tiếc loài Độc linh xà phát triển cực hạn chỉ tới một trăm năm mươi năm, số lượng lại ít ỏi nên thua kém so với Thiểm điện xà. Vì thế chúng mới phải chịu cúi đầu trước đối thủ.

Nếu không phải Chan có kinh lịch phong phú, cũng giỏi việc ẩn nặc hơn nữa trước kia từng suýt chết dưới miệng một con Độc Linh xà chưa trưởng thành vô tình phát hiện ra thì chắc chắn trong nhóm người đã có kẻ vong mạng dưới độc của nó.

Tốc độ Độc Linh Xà không thể so với Thiểm Điện Xà nên bị phát hiện và đề phòng thì nó chỉ có thể bỏ mạng lại. Lần này người chọn Hồn hoàn của nó là Chan. Có năng lực ẩn nặc của Độc Linh xà, kèm theo công kích có thể tiêm nhiễm độc vào đối thủ thì Chan không khác gì hổ mọc thêm cánh.

Nhóm người Vũ Tôn là nhóm cuối cùng trở lại khu vực tập trung. Hai đội ngũ kia thu hoạch tốt hơn, hai người có được Hồn hoàn của mình. Rõ ràng nguy hiểm mà chúng gặp không thể bằng đám người Vũ Tôn.

Khi nghe Cún kể lại những gì gặp được, A Đạt hít một hơi khí lạnh. Mấy đứa này vận số cứt chó quá đi. Không những có thể phản giết Thiểm Điện Xà mà Độc Linh xà cũng biến thành Hồn hoàn của chúng. A Đạt không tự tin có thể phát hiện ra được Độc Linh xà nếu nó ở bên cạnh hắn đi chăng nữa.

Chan lôi ra viên Hồn hoàn vàng óng ánh, khuôn mặt nghiêm nghị vận chuyển Hồn hoàn quyết tiến hành hấp thu Hồn hoàn vào cơ thể. Mất chừng gần một canh giờ thì công việc cũng hoàn thành.

Vậy là đã có hai người trong nhóm có Hồn hoàn. Chỉ còn bốn người nữa.

Thời gian vẫn còn 4 ngày, mỗi ngày gặp được một yêu thú trăm năm mươi năm thích hợp thì tốt quá.

Các nhóm khác của mấy vị Đạo sư kia cũng thu hoạch tương đối phong phú. Không có tên học viện nào mất mạng, nặng nhất cũng chỉ bị thương nặng nhưng được cứu trị kịp thời. Hầu như nhóm nào cũng có ít nhất hai người có được Hồn hoàn cho riêng mình.

Vì mỗi Đạo sư dẫn nhóm tiến vào từ một nơi khác, lại tỏa ra các hướng khác nhau, hơn nữa Ma thú sâm lâm cực kì rộng lớn nên chưa có nhóm nào đụng độ dẫn đến tranh chấp yêu thú.

Cứ tiến triển thế này, chỉ cần vài ngày nữa thì toàn bộ tân sinh sẽ có được Hồn hoàn của riêng mình. Khi đó, tân sinh đại tái năm nay sẽ là sân khấu của Hồn hoàn phân viện rồi. Các Đạo sư trong lòng hạnh phúc chung ý nghĩ.


Hôm nay ta bận quá, chỉ 1 chương nhé. Mai rảnh thì sẽ bù, nếu không bù vào hôm gần nhất có thể.

Cầu nguyệt phiếu và cầu vote:). Chúc các đạo hữu vui vẻ với Vũ Tôn.